Thiên Kim Trở Về

Chương 27 : Bất đắc dĩ

Ngày đăng: 11:33 30/04/20


Điện thoại của Văn Kì Sơn lại vang lên, tiếng chuông sắc bén, vang dội như dao cứa vào tim Cố Trường Khanh. Trong nháy mắt, sợi dây đàn vẫn căng ra trong lòng cô như đứt phựt.



Đầu Cố Trường Khanh như nổ tung, không thể khống chế cảm xúc của mình thêm được nữa.



Cô nhanh như chớp giằng lấy điện thoại của Văn Kì Sơn, dùng hết sức ném xuống đất.



Điện thoại ngừng bặt, Văn Kì Sơn hoảng sợ nhìn cô.



Từ sau khi sống lại, Cố Trường Khanh vẫn bị sự thù hận dày vò, vẫn hao hết tâm sức để tính kế, hầu như thần kinh luôn trong trạng thái căng thẳng, đặc biệt là mấy ngày này, những ngày cận kề với ngày chết của Văn Kì Sơn, cô hoảng hốt đến ngủ cũng không ngon. Nay chú Văn không tin cô, mắt thấy không thể ngăn cản ông, cảm xúc của cô như bùng nổ.



Phải rất coi trọng ai đó mới có cảm xúc lo được lo mất đến độ mất đi khống chế như vậy.



Nhưng Văn Kì Sơn lại không hiểu được, trong mắt ông, cảm xúc của Cố Trường Khanh bây giờ không thể giải thích, thậm chí là có chút thất thường. Ông nghĩ lại gần đây cô thường lo lắng quá mức cho mình, nhớ tới những lời nói của cô, lại thấy sắc mặt cô tiều tụy thì cảm thấy nhất định là sự thật cha hại chết mẹ rồi lại muốn lấy kẻ giản tiếp hại chết mẹ về khiến cô không thể chấp nhận nổi, đến nỗi tinh thần thất thường.



Văn Kì Sơn nhìn cô khóc không ngừng, đầu tiên là hoảng sợ, sau đó là đau lòng, thương xót, cuối cùng mọi cảm xúc lại trở thành sự thống hận Khổng Khánh Tường.



– Chú Văn, tin cháu đi, đừng ra ngoài, đừng ra ngoài!



Cố Trường Khanh van nài.



Văn Kì Sơn cầm tay cô, dịu dàng trấn an:



– Được được, chú không đi, chú ở nhà với cháu, nhất định ở nhà với cháu, thế nào cũng không đi!



Lòng Cố Trường Khanh lơi lỏng xuống, lúc này mới phát hiện, cả người mình toát mồ hôi lạnh, tay chân cũng run run.



Văn Kì Sơn nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, rất lo lắng:



– Trường Khanh, sắc mặt cháu không tốt, ngủ một chút được không?



Cố Trường Khanh nắm chặt tay ông, thật chặt, thật chặt:



– Không, cháu không cần ngủ!



Cô lắc đầu như lắc trống bỏi, nếu nhân lúc cô ngủ chú Văn đi ra ngoài thì làm sao?



Chú bảo chị Xảo mang sữa lên, cháu bình tĩnh đã.




Bỗng nhiên, phía trước có một ngọn đèn sáng lên, ánh đèn chiếu rọi hiện ra khuôn mặt dịu hiền của chú Văn. Lòng Cố Trường Khanh dâng lên niềm hi vọng vô bờ bến, cô cố hết sức bơi về phía chú Văn nhưng đến khi sắp đến gần chú Văn rồi thì đột nhiên chú Văn lại xoay người bỏ đi.



Cố Trường Khanh cảm thấy tim như bị ai moi ra vậy, đau đớn toàn thân, cô hét lớn như phát điên:



– Chú Văn, chú Văn!



Cố Trường Khanh nhảy dựng lên khỏi sofa, nhìn xung quanh, phát hiện mình vẫn đang ở trong thư phòng của chú Văn.



Bên tai truyền đến giọng nói quan tâm của chị Xảo:



– Cố tiểu thư, tỉnh lại nhanh vậy sao? Mới ngủ được có một tiếng!



Cố Trường Khanh quay lại, thấy chị Xảo ở bên đang lẩm bẩm:



– Không phải nói uống rồi sẽ ngủ ít nhất 5 tiếng?



Cố Trường Khanh cũng mặc kệ, cô đứng phắt dậy, hoảng hốt nhìn quanh, chăn bị giẫm dưới chân cũng không tự biết.



– Chú Văn đâu? Chú Văn đâu rồi?



Sắc mặt cô trắng đến đáng sợ, giọng nói run run. Chị Xảo bị vẻ mặt của cô làm cho hoảng hôt:



– Ông chủ đi ra ngoài…



Cố Trường Khanh vọt tới trước mặt chị Xảo, nắm chặt tay chị Xảo, mắt mở to, sự sợ hãi trong mắt khiến người ta kinh hãi. Chị Xảo còn chưa kịp trả lời thì điện thoại trong thư phòng đột nhiên vang lên.



Chị Xảo gạt tay cô, đi nghe điện thoại.



– Đúng, đây là nhà Văn Kì Sơn…



Mặt chị Xảo bỗng tái mét, ngẩng đầu nhìn Cố Trường Khanh, tay run lên nhè nhẹ…



– Cố tiểu thư, bệnh viện… bệnh viện gọi tới nói… Ông chủ… Ông chủ bị tai nạn xe…



Cố Trường Khanh chỉ cảm thấy đầu như bị ai dùng búa tạ đập mạnh, trời rung đất chuyển, hai chân mềm nhũn, ngã phịch xuống đất.