Thiên Kim Trở Về

Chương 42 : Nụ hôn đầu tiên

Ngày đăng: 11:34 30/04/20


Bốn phía bỗng nhiên trở nên yên tĩnh vô cùng, tĩnh đến độ có thể nghe được tiếng tim đập.



Thình thịch, thình thịch!



Hai trái tim kề sát bên nhau.



Cố Trường Khanh ôm chặt Phùng Tước, người dán chặt vào người Phùng Tước, cô chỉ cảm thấy càng ngày càng nóng, trong lòng như có liệt hỏa thiêu đốt, cháy đến độ miệng khô lưỡi khô, lòng dâng lên khát khao mãnh liệt.



Da anh mát lạnh khiến cô cảm thấy rất thoải mái, cơ bắp săn chắc khiến người cô lại càng mềm yếu.



Cô hôn lên môi anh, bờ môi anh mềm, không biết có phải là vì hoảng hốt hay không mà lại mím thật chặt. Cô không hề hà, cứ thế mà hôn, dùng đầu lưỡi liếm anh, dần dần vươn lưỡi vào môi anh.



Khi xâm nhập vào, cô tựa như một lữ khách trên sa mạc, vừa nóng vừa khát bỗng nhìn thấy ốc đảo, vội vã hút lấy hơi nước trong veo trong miệng anh, từng chút từng chút, một lần, một lần, lưu luyến như thể vĩnh viễn sẽ không thỏa mãn.



Cô cảm nhận được người anh dần thoải mái lại, lại cảm giác được anh khẽ run lên, cảm nhận được sự ngây ngô của anh, tay chân bối rối, cảm nhận được sự hoảng hốt và nhẫn nại của anh, cảm nhận được hai tay anh không biết đặt đâu. Nhưng cô mặc kệ, mọi phản ứng của anh đều không liên quan đến cô. Cô chỉ muốn thỏa mãn chính mình, thỏa mãn sự khao khát trong lòng, thỏa mãn sự kích tình càng lúc càng dâng cao.



Cô càng ngày càng dán chặt vào anh, dường như muốn chạm vào người anh, cơ thể mềm mại không ngừng uốn éo, hai tay vuốt ve tóc anh, mặt anh, cổ anh rồi dần dần tiến đến ngực anh.



Lưỡi cô dây dưa với anh, liếm từng chỗ hở trong khoang miệng anh.



Nhưng không đủ… không đủ… cô còn muốn nhiều hơn…



Dần dần, hơi thở của anh cũng trở nên dồn dập, hai tay anh phủ lên lưng cô rồi dùng sức ôm chặt cô, sau đó anh cũng học theo cô, dần dần đáp lại, vì thế càng khiến cô thêm nhiệt tình.



Tay cô vuốt xuống ngực anh… xuống chút nữa… lướt qua cơ bụng kiên cố của anh…



Miệng anh khẽ rên rỉ, khó nhịn, triền miên.



Tiếng rên đó quả thực mất hồn…



Tay cô không chút do dự chạm vào nơi đã cứng như sắt…



Bỗng nhiên, cả người anh run lên, mở bừng mắt, vẻ khiếp sợ trong mắt vô cùng mãnh liệt.



Giây sau, anh dùng hết sức đẩy cô ra khỏi người mình.




Triệu Nghị trần truồng ngồi bên giường, sắc mặt tái mét, ủ rũ, nghe tiếng khóc của Khổng Ngọc Phân thì mới xoay người ôm lấy Khổng Ngọc Phân:



– Xin lỗi, đều là anh không tốt…



Đầu tiên, Khổng Ngọc Phân khẽ run lên, sau đó vùi đầu vào lòng Triệu Nghị, khóc nói:



– Triệu Nghị, em phải làm sao đây? Bị mẹ biết, nhất định mẹ đánh chết em mất.



Triệu Nghị chẳng qua chỉ là một thiếu niên vừa tròn 16 tuổi, nào biết nên làm gì? Giờ cậu cũng rất hoang mang, lo sợ nhưng nhìn cô gái run run trong lòng, vẫn không nhịn được, an ủi:



– Em đừng sợ, không ai nói ra hết… sẽ không có ai biết.



Khổng Ngọc Phân ngẩng đầu, tức giận nhìn cậu:



– Vậy còn em? Em phải làm sao bây giờ?



Triệu Nghị cào đầu, làm sao mà cậu biết nên làm gì? Cậu cũng không thể đồng ý sẽ lấy cô được. Thứ nhất cậu còn nhỏ, hoàn toàn không có khái niệm gì với chuyện kết hôn. Thứ hai, cậu cũng không tự quyết được! Hình như mẹ không thích Ngọc Phân…



Nhưng nhìn đôi mắt đẫm lệ của cô, những lời này không nói ra được, đành nói:



– Em yên tâm, anh sẽ chịu trách nhiệm…



Khổng Ngọc Phân yên lòng, ôm cổ cậu, dịu dàng nói:



– Vậy chút nữa điệu nhảy đầu tiên anh nhảy với em nhé.



– Được…



Triệu Nghị quay đầu đi, trong đầu hiện ra ánh mắt trong veo và nụ cười nhẹ nhàng của Cố Trường Khanh.



Lòng thầm thở dài.



Đã làm chuyện này với Khổng Ngọc Phân, thực sự là không thể từ chối.