Thiên Kim Trở Về
Chương 49 : Đấu giá
Ngày đăng: 11:34 30/04/20
Ba người dưới sự dẫn dắt của Trương tiểu thư, ngồi vào vị trí của mình. Bên trái bọn họ là bàn của Thượng Quan phu nhân, bên phải là bàn của siêu sao Chương tiểu thư (Có phải Chương Tử Di heng nhờ ^^). Sắp xếp thế này hiển nhiên là rất nể mặt Cố thị.
Khổng Ngọc Phân ngồi xuống rồi nhìn đông nhìn tây xem các ngôi sao, còn vươn người sang bàn bên xin chữ ký của Chương tiểu thư. Chương tiểu thư kinh ngạc nhìn Khổng Ngọc Phân, thấy vị trí cô ta ngồi thì không nói gì, thoải mái kí tên lên chiếc túi xách Channel của Khổng Ngọc Phân.
Còn Khưu Uyển Di, chỉ cần máy ảnh chĩa vào là sẽ ngẩng đầu mỉm cười, thậm chí còn vẫy vẫy tay.
Cố Trường Khanh ngồi bên cạnh hai người, không ngẩng đầu lên.
Bỗng nhiên nghe Khưu Uyển Di thấp giọng nói:
– Trường Khanh, cháu không nhớ cha cháu dặn sao?
Cố Trường Khanh ngẩng đầu, thấy bà ta đang cười cười nhìn mình, người khác nhìn thấy nhất định sẽ nghĩ bà ta đang thân thiết nói gì đó chứ không phải là đang chất vấn mình.
– Cha cháu nói gì? Cố Trường Khanh cũng mỉm cười.
– Cha cháu dặn cháu chiếu cố mẹ con cô!
– Cháu không làm sao? Hôm nay cháu đã giới thiệu hai người với mọi người rồi còn gì.
Cố Trường Khanh cười rất ngây thơ.
– Nhưng cháu giới thiệu thế nào?
Khưu Uyển Di vẫn mỉm cười nhưng giọng nói lạnh băng.
Đồ bán ra, có mấy chục vạn, có hơn trăm vạn, cho đến giờ đắt nhất cũng chỉ là hai trăm vạn. Đôi khuyên tai kim cương của Cố thị là áp chót, bên cạnh, Thượng Quan phu nhân không động đậy, chắc hẳn món cuối cùng là bức tranh cổ của nhà bà.
Khưu Uyển Di vốn định đem bốn trăm vạn ra mua lại khuyên tai nhà mình. Không ngờ lúc đấu giá lại có chút sự cố, cũng không biết là có ai đùa dai hay thực sự thích đôi khuyên tai kia, luôn đè Khưu Uyển Di xuống.
Thực ra, trường hợp thế này, mọi người đều hiểu trong lòng, đấu giá cũng chỉ là làm bộ làm tịch, tạo chút không khí chứ không quá đáng. Bình thường đều để cho mọi người mua lại được đồ của mình.
Mỗi lần nhấc tay là thêm hai mươi vạn, giá đã bị đội lên thành 480 vạn, đối phương dường như vẫn không định bỏ qua!
Lưng Khưu Uyển Di toát mồ hôi lạnh, Khổng Khánh Tường chỉ định dùng 400 vạn mua về, nhiều tiền thế này, nhất định ông sẽ tức giận. Nhưng nếu không mua được về thì mình chẳng phải là không có cơ hội quyên tiền? Bức họa cổ kia giá niêm yết là năm trăm vạn, mình đâu có vốn để tranh với người.
Nếu không mua được đôi hoa tai này về thì còn mặt mũi gì nữa! Đêm nay mình sẽ thành trò cười cho mọi người mất!
Nghĩ vậy, Khưu Uyển Di khẽ cắn môi, lại vung tay!
Người bán đấu giá hưng phấn:
– Năm trăm vạn, đã lên đến năm trăm vạn! Còn chưa có món đồ nào được bán với giá cao như vậy! 520 vạn! 520 vạn! Vị tiểu thư kia ra giá 520 vạn! Đôi hoa tai kim cương này quả thật rất đẹp, cũng không trách các cô gái đều thích nó! Có ai ra giá cao hơn 520 vạn không?
Đám người dưới sân khấu đều thì thầm, nhưng theo Cố Trường Khanh thấy, đại đa số mọi người đều đang cười chê Khưu Uyển Di, bởi vì vẻ nghiến răng nghiến lợi của Khưu Uyển Di trông rất rõ ràng.
Cũng không thể trách bà ta, bà không có quyền tự chủ, mọi thứ đều nhìn sắc mặt Khổng Khánh Tường, mỗi lần vung tay đều chịu áp lực cực lớn, sao có thể thoải mái được? Nhưng mặc cảm tự ti lại đang tác quái, bà ta không muốn bị coi thường, không muốn để mọi người biết thực ra bà ta chẳng hề được coi trọng, bà ta muốn được hãnh diện, không muốn để mọi người khinh thường!
Cả đêm bà ta đều cô gắng thể hiện bản thân mặc dù trong mắt người khác đó chỉ là trò hề…