Thiên Kim Trở Về

Chương 51 : Đều tại nó!

Ngày đăng: 11:34 30/04/20


Cùng lúc đó, Khổng Ngọc Phân cũng nhận được điện thoại của Khưu Uyển Di.



Đầu bên kia, Khưu Uyển Di hiển nhiên đang thấp giọng nói chuyện, ngữ khí lén lút.



– Ngọc Phân, con nghe mẹ nói, chuyện 800 vạn kia cha con đã biết, chút nữa về con phải phối hợp diễn trò với mẹ…



Khổng Ngọc Phân vừa nghe vừa đứng dậy ra khỏi phòng học, cũng mặc kệ ánh nhìn khó chịu của giáo viên trên bục giảng.



Cô đi đến góc cầu thang yên tĩnh.



– Vâng, con nhớ rồi, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ làm theo lời mẹ nói!



– Còn nữa, chuyện lúc trước mẹ dặn con phải nhớ kỹ, đến lúc đó không thể để xảy ra sai sót gì!



– Con nhớ rồi ạ!



– Được, giờ mẹ ở trong toilet, cũng không tiện nói nhiều, con mau cùng Trường Khanh về đi!



Trên đường, Cố Trường Khanh để ý thấy vẻ mặt Khổng Ngọc Phân hơi lạ, hai tay đặt trên đùi không ngừng run run, ở cùng cô ta mười năm, Cố Trường Khanh rất rõ, chỉ cần khi lo lắng, cô ta đều sẽ như thế.



Cô cố ý hỏi:



– Ngọc Phân, sao thế? Sắc mặt chị không ổn đâu.



Đầu tiên Khổng Ngọc Phân không phản ứng, chờ Cố Trường Khanh hỏi lại thì mới lấy lại tinh thần:



– Không… Không có gì!



Cố Trường Khanh nhìn cô, biết trong lòng cô ta nhất định có chuyện, khỏi nói, chắc chắn là vì lát nữa về làm sao để vuốt xuôi cơn giận của Khổng Khánh Tường.



Hai mẹ con này chỉ sợ sẽ cố sức đổ hết trách nhiệm lên đầu mình. Nhưng nếu thế thì Khổng Ngọc Phân cần phải hoảng sợ vậy sao?
Cố Trường Khanh nhặt tờ báo bên chân, trên đó là một bài dài đăng ảnh Khưu Uyển Di tạo dáng trước ống kính, bên cạnh là vài chữ lớn.



“Cô bé lọ lem có thật dũng cảm ném 800 vạn đi khiến mọi người sợ hãi.”



Trên đó còn viết rất hay, miêu tả rất rõ nét đêm qua Khưu Uyển Di vẻ vang thế nào, trên người đeo bao nhiêu kim cương, chói mắt cỡ nào. Còn chụp lại từng món trang sức của bà.



Trong bài báo có một đoạn viết: “Đêm đó X phu nhân lóng lánh khắp hội trường, khiến tất cả mọi người thấy trên người X phu nhân không chỗ nào không có kim cương, ai có thể ngờ được X phu nhân từng là một người làm ăn nhỏ? Đột ngột như vậy thực sự khiến người ta hâm mộ khôi thôi. Có thể thấy được đạo lý phụ nữ có năng lực cũng chẳng bằng lấy được chồng tốt!”



Nếu không phải sắc mặt Khổng Khánh Tường quá khó coi thì Cố Trường Khanh đã phá ra cười rồi. Đám phóng viên này đúng là hại não…



Khó trách Khổng Khánh Tường nổi giận như con dã thú.



Đúng là hoàn toàn mất mặt…



Khổng Khánh Tường chạy tới trước mặt Cố Trường Khanh, chỉ vào cô, cả giận nói:



– Cha đã dặn con thế nào, cha đã nói rồi, dì không biết gì cả, con phải để ý nhiều hơn. Giờ thành ra thế này, con hãnh diện lắm sao?



Bên cạnh, Khưu Uyển Di lau nước mắt, tủi thân nói:



– Là em không tốt, em không hiểu gì…



Khổng Ngọc Phân đi đến bên Khánh Tường, chỉ vào Cố Trường Khanh:



– Cha, là em ấy cố ý! Cả tối nó chẳng nói được mấy câu, cố ý để mẹ con con mất mặt! Nó ghi hận với mẹ con con, không có ý tốt. Nó cũng chẳng thật lòng giới thiệu hai mẹ con con cho người khác. Cả tối nó đều chỉ đứng bên nhìn con và mẹ bị người ta chê cười ! Nếu không phải vì thế, mẹ đâu cần đem nhiều tiền ra để mua lại đôi bông tai kia về! Tất cả đều là tại nó. Nó bụng dạ khó lường!



Khưu Uyển Di cũng ngẩng đầu nhìn Cố Trường Khanh, mắt đẫm lệ nói:



– Trường Khanh, dì không hiểu vì sao con không chịu chấp nhận dì. Dì tự thấy những gì nên làm dì đều làm nhưng con không thích dì, không chấp nhận dì cũng chẳng sao, ở nhà con khó chịu với dì cũng được nhưng ở nơi có liên quan đến thể diện của cha con, sao con có thể đối xử với dì như thế? Lúc trước dì đã tin cậy con như vậy, chuyện gì cũng hỏi ý kiến của con, không ngờ…