Thiên Kim Trở Về
Chương 53 : Ra tay quá nặng
Ngày đăng: 11:34 30/04/20
Khổng Ngọc Phân trợn tròn mắt, nghiến răng lao về phía Cố Trường Khanh:
– Tao phải xé nát miệng mày!
Cố Trường Khanh thầm nghĩ, đến càng tốt! Chính các người gây sự thì không còn gì tốt hơn!
Khổng Ngọc Phân nhào tới bóp cổ Cố Trường Khanh, Cố Trường Khanh dùng sức kéo tóc cô ta, Khổng Ngọc Phân đau quá gào lớn, càng dùng sức bóp cổ Cố Trường Khanh khiến Cố Trường Khanh hoa mắt. Dưới tình thế cấp bách, Cố Trường Khanh càng nắm tóc Khổng Ngọc Phân dứt mạnh.
– Con ti tiện, con vô sỉ, dám cướp Triệu Nghị của tao!
Cố Trường Khanh dùng sức mắng, ra vẻ mình thực sự tức giận vì Triệu Nghị.
Khổng Ngọc Phân cũng nổi điên:
– Mày không soi lại gương mà xem, chỉ dựa vào mặt mày mà cũng đòi giành Triệu Nghị với tao. Mắt mù mới chọn mày.
– Mày là cái thá gì. Sớm muộn gì Triệu Nghị cũng sẽ về tới tao!
Khổng Khánh Tường ở bên giận dữ:
– Hai chị em đánh nhau vì một thằng con trai, truyền ra ngoài chẳng phải là trò hề, dừng tay, tất cả dừng tay lại cho cha!
Đương nhiên Khổng Ngọc Phân sẽ không dừng tay, Cố Trường Khanh lại càng không dừng tay, hai cô gái bóp cổ giật tóc, cào mặt đạp chân càng lúc càng náo nhiệt.
Khưu Uyển Di nhân cơ hội đi tới như định ngăn lại.
– Đừng đánh, đừng đánh, đều là người một nhà, có chuyện gì chúng ta từ từ nói!
Cố Trường Khanh kêu lên:
– Bà tránh ra, bà cũng không phải là người tốt!
Khổng Ngọc Phân cả giận nói:
– Mày câm mồm, mày là con ngu không hiểu gì cả!
– Mày dám mắng tao ngu? Tao đánh chết mày!
Cố Trường Khanh càng đánh Khổng Ngọc Phân mạnh hơn, Khổng Ngọc Phân liều mạng phản kích, mà Khưu Uyển Di thì cố sức khuyên can, gỡ hai người ra.
Khổng Khánh Tường lại lo lắng nhìn Khưu Uyển Di, vội bước lên nói:
– Mau gọi điện thoại kêu xe cứu thương!
Cố Trường Khanh xung phong nhận việc:
– Được, để con đi gọi!
Khưu Uyển Di thấy con gái còn ngẩn người, vội đến độ véo Khổng Ngọc Phân một cái, Khổng Ngọc Phân nhảy dựng lên:
– Để tao đi, không cần mày, ai biết mày lại bày trò gì!
“Vạn nhất phải gọi xe cứu thương, con phải nhớ giành lấy điện thoại, nhất định phải gọi bác sĩ Lý, để cho bà ấy đến”.
Khổng Ngọc Phân nói vậy, Cố Trường Khanh cũng không tiện tranh cãi nữa.
Một lát sau, Khổng Ngọc Phân đi vào:
– Xe cứu thương sẽ tới ngay!
Tay cầm điện thoại run khe khẽ, hiển nhiên là có chút lo lắng.
Gừng càng già càng cay, Khưu Uyển Di trấn định hơn Khổng Ngọc Phân nhiều, dựa vào lòng Khổng Khánh Tường, yếu ớt cầu xin giúp Cố Trường Khanh;
– Trường Khanh… Trường Khanh không cố ý, anh đừng trách con bé!
Như vậy, tội của Cố Trường Khanh càng rõ ràng.
– Nếu đứa nhỏ có chuyện gì, anh tuyệt đối không tha cho nó!
Khổng Khánh Tường quay đầu nhìn Cố Trường Khanh, ánh mắt âm trầm đáng sợ!
Cố Trường Khanh cười lạnh trong lòng.
Đó chính là sự thật, những buồn rầu, bối rối trước kia của cô đúng là nực cười.
Sự thật chính là, cho dù mình muốn tha cho bọn họ, muốn làm người lương thiện thì chẳng lẽ sẽ không xảy ra chuyện như hôm nay? Chẳng lẽ bọn họ sẽ không hãm hại mình? Chỉ cần cô họ Cố, chỉ cần Cố thị còn tồn tại thì những điều này sẽ không dừng lại!
Một khi đã vậy, vì sao cô phải ngồi chờ bọn họ hãm hại? Vì sao cô không thể chủ động tấn công? Dùng chút thủ đoạn thì sao? Đây là tự bảo vệ mình! So với để mình bị hại, không bằng hại bọn họ. So với mình bi thảm, không bằng dùng thủ đoạn để hại bọn họ bi thảm! Chỉ cần không làm trái lương tâm thì có gi phải do dự!
Cố Trường Khanh nhìn bọn họ, tay nắm chặt, mắt càng ngày càng sáng!