Thiên Kim Trở Về

Chương 76 : Sự vui vẻ lạ lẫm

Ngày đăng: 11:34 30/04/20


Chỉ chốc lát sau, Phùng Tước đã cho xe chạy tới.



Vẫn là chiếc xe Cát Lợi kia.



Phùng Tước dừng xe, xuống xe, đi vòng qua bên kia mở cửa ghế phụ nói: “Lên xe đi!”



Cố Trường Khanh cười cười, xốc lại áo khoác tránh để nó rơi xuống. Cô đi xuống bậc thang, vừa mới bước tới gần xe, bỗng nhiên một bóng người nho nhỏ nhanh chóng vọt lên từ đằng sau, chạy tới trước mặt Phùng Tước.



Cố Trường Khanh không khỏi dừng bước, cô biết người kia, là cậu thiếu niên vừa mới nói chuyện phiếm cùng Phùng Tước.



Cậu thiếu niên kia thấp hơn, gầy hơn Phùng Tước, người nhỏ nhắn, cậu chàng đứng trước mặt Phùng Tước càng khiến vóc dáng cao lớn của Phùng Tước hiện rõ.



Cậu chàng vừa bước tới đã kéo tay Phùng Tước, có chút vội vàng nói:



– Phùng Tước, dù sao chúng ta cũng từng là bạn học, đối với nhà cậu mà nói việc này vốn chỉ là việc rất nhỏ mà cậu cũng không chịu giúp?



Sắc mặt Phùng Tước lập tức trầm xuống:



– Lý Nhẫn, vừa rồi mình đã nói với cậu rất rõ ràng rồi, không ngờ cậu còn dây dưa thế này, ngay cả bạn bè cũng khó làm rồi.



Anh nhẹ nhàng gỡ tay Lý Nhẫn ra.



Sắc mặt Lý Nhẫn tái mét, đứng ngẩng người nơi đó. Phùng Tước không để ý tới anh ta, xoay người nói với Cố Trường Khanh:



– Mau tới đây!



Cố Trường Khanh đi qua, Phùng Tước để cô lên xe rồi mới đi qua ghế lái, trước khi lên xe, anh ngẩng đầu nhìn Lý Nhẫn, nhẹ giọng nói:



– Lý Nhẫn, chuyện này tìm ai cũng vô dụng thôi, nên nhận tội thì nhận, nên bồi thường thì bồi thường, chuyện cần chịu trách nhiệm thì phải chịu trách nhiệm.



Lý Nhẫn hừ một tiếng:



– Không giúp thì thôi, nói mát làm gì, uống cho chúng ta học cùng nhau mười năm, xem như tôi nhìn nhầm cậu.



Lý Nhẫn quay người bỏ đi.



Phùng Tước lên xe, khởi động xe rồi lái xe ra ngoài, suốt quá trình này đều vẫn im lặng.



Nhưng Cố Trường Khanh rất ngạc nhiên, mười năm học cùng cũng coi như là không tệ, Phùng Tước không ngại trở mặt cũng không chịu giúp là có chuyện gì?



– Vừa rồi người kia…



Cố Trường Khanh thử thăm dò một câu.



– Là bạn học của anh.



Phùng Tước nhìn ra phía trước, vẻ mặt có chút nặng nề:


Anh không nhịn được, muốn khắc sâu nụ hôn này thì cô bỗng nhiên rời khỏi môi anh.



Cô nhìn anh, làn da trắng nõn thoáng ửng hồng, khuôn mặt ngây thơ mỉm cười khó mà phân định rõ. Cô nhướng mày, ánh mắt lấp lánh sáng bừng. Cô thật giống như đêm hôm đó, giống như một con yêu quái, xinh đẹp và thần bí.



Tim anh lại bắt đầu đập loạn lên.



Sau đó anh nghe cô nói:



– Anh Phùng Tước, anh xem, chẳng qua chỉ là một nụ hôn mà thôi, em không để ý thì anh cũng không cần để ý, sau này đừng đặt nặng trong lòng.



Cô nhún vai, xoay người mở cửa xe, vừa định đi xuống thì tay lại bị anh giữ chặt lại.



Cô quay đầu lại, nhìn anh cười:



– Đoạn đường sau em tự bắt xe về.



Anh không để ý tới những lời này của cô, chỉ nhìn cô, đôi mắt tối đen như có một sức hấp dẫn lạ thường:



– Nụ hôn đầu tiên em cũng không để ý?



– Ừm?



– Tối hôm đó là nụ hôn đầu tiên của em.



Anh nói bằng giọng rất chắc chắn, khóe miệng lập tức mỉm cười.



Nụ cười của Cố Trường Khanh như khựng lại, vừa định phủ nhận thì anh đã lập tức cắt lời cô:



– Em đừng định phủ nhận, em không lừa được anh.



Anh nhìn cô chằm chằm, dường như có thể nhìn thấu lòng cô.



Tối hôm đó lúc chơi trò nói thật, anh cũng đã nghi ngờ, chỉ là không thể khẳng định. Nhưng giờ xem ra anh đoán đúng đến tám phần, chuyện này thực sự khiến anh vui mừng.



Cố Trường Khanh cười cười, gỡ tay anh ra:



– Anh thích nghĩ thế nào thì tùy anh.



Nói xong bước xuống xe, đóng cửa xe lại.



Phùng Tước ngồi bên trong nhìn cô đi lướt qua xe anh, bước lên trước vẫy một chiếc taxi rồi nhanh chóng lên xe rời đi.



Anh dựa vào tay lái, nhìn theo bóng taxi dần xa đến xuất thần.



Anh ngẩng đầu nhìn gương chiếu hậu, nhìn đôi môi mình, cảm giác mềm mại vẫn còn thật rõ ràng, nhìn nhìn, anh bỗng nhiên mỉm cười, lòng có sự thoải mái lạ lẫm.



Đủ đô để các bạn cười ngoác miệng chưa :))