Thiên Kim Trở Về

Chương 79 : Anh chỉ là… mong em sống tốt

Ngày đăng: 11:34 30/04/20


Từ Khôn cùng với trợ lý của bà và hai người phục vụ cùng với bốn người đàn ông khác đi vào căn phòng đối diện với Cố Trường Khanh.



Ngay lúc họ sắp bước vào phòng, Cố Trường Khanh như là vừa nhìn thấy bọn họ, đứng lên chào:



– Cô!



Từ Khôn và mấy người khác đều quay đầu lại.



Từ Khôn nhìn thấy Cố Trường Khanh thì cười nói:



– Trường Khanh, là cháu đấy à.



Cố Trường Khanh cúi đầu cười nói với Phùng Tước:



– Anh cứ ngồi đây nhé, em qua bên kia chào cô một tiếng.



Nói xong đi vòng qua anh, chạy về phía Từ Khôn.



Một người đàn ông hơn 40 tuổi tiện mắt quét qua phòng Cố Trường Khanh, đến khi nhìn rõ người bên trong thì không khỏi mở to mắt nhìn kĩ, thoáng suy tư một hồi, vẻ mặt đột nhiên trở nên trịnh trọng.



Từ Khôn liếc nhìn ông ta một cái rồi lại nói với Cố Trường Khanh đang đi tới:



– Trường Khanh, đi ăn với bạn trai?



Cố Trường Khanh tỏ vẻ thẹn thùng ôm tay bà, sẵng giọng nói:



– Cô, đừng nói lung tung…



Từ Khôn hơi véo mũi cô:



– Còn định lừa cô.



Cố Trường Khanh cười hì hì.



Tiếng hai người nói chuyện đủ để những người khác nghe rõ nhưng chắc chắn Phùng Tước lại không thể nghe được.



Từ Khôn giới thiệu cô cho mọi người:



– Đây là cháu gái tôi.



Người đàn ông hơn 40 tuổi kia bỗng nhiên mở miệng hỏi:



– Bạn trai cháu có phải họ Phùng không?



– Đúng vậy.



Cố Trường Khanh cười nói:



– Chú cũng biết sao? Vậy để cháu bảo anh ấy qua đây chào chú nhé?



Người đàn ông kia nhìn thoáng qua Phùng Tước đang xem tivi ở bên trong, vội khoát tay cười nói:



– Không cần, không cần, hai đứa cứ chơi đi.



Chức vụ của ông nói to không to, nói nhỏ không nhỏ, với Phùng Tước, có một số lần từng gặp qua, biết anh là ai nhưng Phùng Tước lại không biết ông ta. Gọi Phùng Tước lại đây chào hỏi? Ông còn chưa đủ tư cách đó…



Từ Khôn cười nói:



– Cháu đi vào đi, cô còn có chút chuyện.



– Vâng, cháu vào đây.



Cố Trường Khanh vẫy tay với bọn họ rồi quay về phòng mình.



– Ngại quá, bắt anh phải đợi lâu.



Cửa phòng Từ Khôn đóng lại, Cố Trường Khanh cười rồi ngồi xuống bên cạnh anh.


– Em đi trước, hẹn gặp lại.



Cố Trường Khanh vẫy vẫy tay anh, đang chuẩn bị quay đi thì anh lại gọi giật cô lại:



– Cố Trường Khanh!



Cô nhìn anh.



– Vừa rồi… vừa rồi…



Anh có chút lúng túng:



– Vừa rồi nếu anh nói có gì quá đáng em đừng để trong lòng, anh không có ác ý.



– Không có, anh nói rất đúng.



Chỉ là không phù hợp với em.



Cố Trường Khanh xoay người đi về xe của mình.



Ông Vương đã bước xuống xe, mở cửa cho cô.



Phùng Tước vẫn đứng yên đó không nhúc nhích, nhìn cô lên xe, nhìn theo xe cô rời đi, tim đập mạnh, loạn nhịp và hoảng hốt.



Cảm giác không thể hình dung.



Hôm sau, Từ Khôn hẹn Cố Trường Khanh và Lý Giai ra ngoài thông báo kết quả.



Bà cười nhìn Trường Khanh:



– Trường Khanh, đây đều là công của cháu, chuyện đã được giải quyết xong, rất thuận lợi.



Bà hưng phấn vỗ tay.



Không hiểu sao, hôm nay Cố Trường Khanh không thể vui lây theo bà nữa.



Lý Giai đứng lên cao hứng hỏi:



– Sao đối phương lại chịu lui bước?



– Lui bước? Đối phương tốn không ít sức người sức của, sao chịu dễ dàng lui bước? Trừ phi chúng ta thực sự đè ép được bọn họ, nhưng chuyện của mình tự mình biết, chúng ta chẳng qua chỉ là đầu cơ trục lợi mà thôi.



Từ Khôn cười cười.



– Vậy rốt cuộc là sao?



Cố Trường Khanh trở nên tò mò.



Từ Khôn nói ngắn gọn:



– Bọn họ muốn đầu tư vào, chiếm 10% cổ phần công ty. Lúc trước còn định tham lam đòi 20% cổ phần, Từ Khôn này dễ dàng để người ta chiếm tiện nghi vậy sao? Đè hắn ta xuống còn một nửa.



Trường Khanh gật gật đầu:



– Giải quyết như vậy là tốt nhất, bọn họ tranh giành lâu như vậy, không cho họ chút lợi thì chắc chắn không được, dù tạm thời đẩy lùi được thì về sau chỉ sợ vẫn sẽ xảy ra chuyện, vừa khéo giờ tài chính của chúng ta không đủ, hơn nữa lại có quan hệ kia, về sau làm việc cũng tiện hơn rất nhiều, có tiền mọi người cùng kiếm, bỏ chút lợi nhỏ mới mong thu được món hời lớn.



Từ Khôn vỗ vỗ vai cô, vui mừng nói:



– Trường Khanh, không ngờ cháu lại có thể nhìn thấu mọi chuyện như vậy, đúng là tiến bộ thần tốc, hẳn đã phải cực nhọc rồi.



Trường Khanh nói:



– Càng tham gia vào thương trường, càng hiểu rõ những thiếu sót của mình, đương nhiên phải cố gắng gấp bội.



Lý Giai dựng ngón tay cái, nhìn cô nói:



– Khiêm tốn, hiếu học, thái độ không tồi.