Thiên La Địa Võng

Chương 1 : Rời đi

Ngày đăng: 22:44 21/04/20


Tần Lam Gia đem đơn từ chức đưa cho người bộ phận quản lý ở công ty, ngay cả chìa khóa xe đều gói lại để trong phong thư. Cậu biết bộ nhân sự sẽ  giúp cậu giao cho người kia.



Trên bàn làm việc không có gì nhiều để thu thập, chỉ có vài món vật phẩm cá nhân, tất cả đều là của người kia có lúc tặng cho cậu, thậm chí còn có lúc y mua quà cho bạn gái, kết quả cô gái đó không lấy, y liền tùy ý ném con gấu bông cho cậu. Tiểu Hùng* im lặng tựa vào màn hình Computer bên cạnh, con ngươi đen sẫm nhỏ tròn nhìn chằm chằm vào Tần Lam Gia, bộ dáng hết sức khả ái.



*tên con gấu



Tái kiến. Tần Lam Gia lặng lẽ hướng nó chào tạm biệt, cầm lấy áo khoác trên ghế dựa đi ra ngoài.



Hắn và người kia cùng ở khu chung cư không gần công ty lắm, chìa khóa xe hôm nay cũng đã giao, Tần Lam Gia nhìn vào túi tiền, tháng này công ty mới vừa cấp thẻ công giao* tiền trả đầy đủ, vẫn chưa dùng lần nào. Khẽ cười cười, Tần Lam Gia giơ tay đón một chiếc taxi. Này là thù lao mình có được từ công việc, đem dùng một lần xem sao.



*giao thông công cộng



Xe đến trước cổng chính khu chung cư hạng sang, Tần Lam Gia quét thẻ, xuống xe tiện tay đem thẻ bẻ gãy rồi ném vào trong thùng rác bên đường, bị tài xế taxi dùng loại ánh mắt nhìn thấy quái vật nhìn chằm chằm hắn hồi lâu.



“Còn rất nhiều tiền mà, người giàu thật hoang phí. ” lái xe trẻ tuổi lầm bầm lái xe đi.



Tần Lam Gia cười khổ. Người có tiền? Từ hôm nay trở đi không còn nữa.


Tần Lam Gia cười đến hiền lành, đôi môi hồng nhuận lúc này đây lộ ra hàm răng nhỏ, giống như lúc hắn thoải mái cười lúc bình thường, lại làm cho Đàm Lăng Việt ngẩn ra.



“Cậu đừng khẩn trương, tớ chỉ đùa một chút mà thôi. ” Tần Lam Gia cười nói, “Cậu nói đúng, tớ không nên vì lời đồn đãi liền rời công ty.”



Đàm Lăng Việt chợt thở phào nhẹ nhõm, giơ tay lên đập hắn một chút, lại chợt ôm bả vai mảnh mai của hắn: “Cậu rốt cục nghĩ thông suốt rồi! Tiểu tử thúi, cậu đem tin từ chức kia cho tớ xử lý, vali này bỏ lại chỗ cũ đi!”



Tần Lam Gia đem mặt khẽ tựa vào trên bả vai của y, cảm thụ nhiệt độ ấm áp kia cho tới bây giờ chưa từng thuộc về mình, khóe miệng khẽ mỉm cười: “Tin từ chức tớ gặp sẽ xử lý, nhưng là tớ muốn dọn ra ngoài ở. Nếu không những lời đồn đãi kia sẽ ảnh hưởng cậu cùng Từ Hinh. Mặc dù lời đồn đãi không có gì lớn lắm, nhưng dù sao tránh một chút cũng tốt.”



Đàm Lăng Việt suy nghĩ một chút, liền vậy gật đầu đáp ứng.



“Bất kể nói thế nào, cậu phải đàng hoàng tới công ty trình diện, không cậu lại muốn trốn? Cậu đến Châu Phi đi tớ cũng không thèm quản nữa. ” Đàm Lăng Việt nhe răng cười giơ tay lên cọ cọ mũi Tần Lam Gia, giống như từ nhỏ tới nay vẫn cứ làm như vậy, “Bất quá nơi này là của cậu, cậu đừng già mồm cãi láo chuyện này. Nếu như không có cậu, tớ đại khái chính là tự mình nửa đường bỏ học, làm sao còn có Đàm Lăng Việt hôm nay.  Mặc kệ người khác nói sao, cậu vĩnh viễn là người quan trọng nhất, Lam Gia.”



Tần Lam Gia dùng ngón tay thon dài sờ sờ chóp mũi, nhìn sâu vào trong mắt y.



Y như rằng, người nam nhân này luôn là giảo hoạt như thế… Rõ ràng đối với mình không có yêu, lại nói những lời mập mờ, mờ ám. Tần Lam Gia biết Đàm Lăng Việt sẽ không nói dối mình, nhưng là như vậy sẽ không thể thẳng thắng đối với chính bản thân, quả nhiên là độc dược được bao bởi mật ngọt, có một chút ngây thơ tàn nhẫn. Chính là điểm này lại có chút giống hành động trẻ con ngày xưa, để mình leo cây suốt mười hai năm…



Nhưng là, Đàm Lăng Việt, tha thứ tớ, lần này, tớ thật sự muốn đi… Tớ luôn là người nhìn từ xa không thể chạm vào cậu, yêu cậu say đắm cậu cũng không cho một tia hi vọng, tớ cũng biết mệt mỏi…