Thiên La Địa Võng

Chương 11 :

Ngày đăng: 22:44 21/04/20


Nghỉ hè sau khi thi Thi tốt nghiệp xong có thể coi là khoảng thời gian thoải mái nhất, mới vừa thoát khỏi cuộc thi tốt nghiệp đau khổ, phía trước còn biết bao nhiêu giấc mộng chờ sẵn, hai tháng nay cứ như đang ở trên thiên đường.



Tần Lam Gia ngày ngày đều cùng Đàm Lăng Việt ở chung một chỗ. Hắn nghĩ Đàm Lăng Việt thi tốt nghiệp mặc dù cũng không tệ lắm, một phần bởi vì lớp mười hai bắt học giống như nhồi cho vịt ăn, một phần cũng vì Đàm Lăng Việt không có áp lực tâm lý như người khác, nhưng căn bản của y không được tốt lắm, chỉ sợ lên đại học theo không kịp, liền muốn bổ sung cho y một chút.



Chẳng qua Đàm Lăng Việt muốn chơi hơn, thật vất vả thi ĐH xong, lại đậu một trường Đại học không tệ, vốn muốn hảo hảo mà chơi hai tháng, lại bắt y tiếp tục vùi đầu khổ học, thật sự là kiềm nén không nổi mà.



“Nóng quá nha, tớ muốn đi tắm, cậu nhanh làm xong mấy đề này đi, không cho phép lười biếng, chờ một chút tớ sẽ kiểm tra.” Tần Lam Gia lôi kéo cổ áo, miệng hô nóng, đến tủ lấy ra vài bộ đồ thay, vặn eo bẻ cổ đem đồ vào trong phòng tắm.



Tần Lam Gia hiện tại thường xuyên ở cùng Đàm Lăng Việt, tủ quần áo của Đàm Lăng Việt có một nửa là quần áo của hắn, trong phòng ngủ cùng bày đầy đồ của hắn.



Tần Lam Gia có đôi khi cảm thấy hai đứa con trai cùng sống cùng ngủ một cái giường có chút kỳ quái. Ngược lại Đàm Lăng Việt vẻ mặt thản nhiên, lại đặc biệt thích đem hắn trở thành món đồ chơi, hai tay hai chân quấn trên người hắn mà ngủ.



Đây rốt cuộc là quá vô tư hay là thiếu nội tâm a, Tần Lam Gia bất đắc dĩ nghĩ.



Đàm Lăng Việt ngồi sau bàn học, cắn cây viết ngẩn người. Trên bàn quyển sách bị gió thổi phần phật phần phật, cậu cũng lười đè lại, một chữ cũng xem không vô.



“Lăng Việt, bạn của con đến tìm. ” giọng của mẹ đột nhiên truyền tới, Đàm Lăng Việt mấy bước nhảy ra khỏi phòng, từ trên cầu thang thăm dò nhìn xuống.



“Lăng Việt —— ” mấy đứa con gái ăn mặc quyến rũ hướng cậu nháy mắt, dưới lớp son phấn biểu hiện nét ngây ngô, tuy nhiên cũng bị một tầng trang điểm che kín.



Mặc dù thấy bộ dạng ăn mặc của những người này, mẹ cậu cũng chỉ nhìn thoáng qua, không hỏi, trong tay cầm áo len của trượng phu “gia chủ” mấy chục năm rồi không về, từ từ đi về phòng của mình.
Tần Lam Gia vừa đi vừa than thở nghĩ, thình lình phía sau vỗ mạnh một cái, giật cả mình vội quay đầu.



“Lam Gia! Nhìn bóng lưng biết quả nhiên là cậu! ” Cao Chính Trữ như mặt trời rực rỡ cười lớn.



Tần Lam Gia thở một hơi, mới cười cười mở miệng: “Cậu mạnh khỏe a.”



“Ai bảo khỏe. ” Cao Chính Trữ đột nhiên suy sụp, vẻ mặt sầu khổ nói, “Lam Gia, cậu có rảnh không a, tớ có việc muốn nhờ cậu giúp.”



“A? Rảnh a, cậu có chuyện gì? ” Tần Lam Gia vẻ mặt tò mò hỏi.



“Tớ ghi danh vào một cuộc thi so tài thiết kế, nhưng phát hiện là quá tự cao, làm chậm muốn chết. Lam Gia cậu giúp tớ cùng làm đi. ” Cao Chính Trữ hai tay khẩn cầu, “Có cậu cùng làm…, tớ khẳng định lập được công to!”



“Thiết kế?! Ngành này tớ đâu có học, chỉ có xem vài cuốn sách về nó, sợ không thể giúp cậu... ” Tần Lam Gia khó nói.



“Không sao, vốn có một học trưởng quê ở đây, Đại Học nghỉ hè về đây, nói là muốn tìm người hợp tác vân vân. Tớ đối với việc đó không hứng thú, chính là tiền thưởng không ít đâu. Đại đa số người tham gia chỉ nửa vời. Gia Gia cậu thông minh như vậy, nhất định có thể giúp được. Không thể cự tuyệt một người đáng thương như tớ nha!”



Tần Lam Gia bị bộ dạng của cậu ta chọc cười, gật đầu nói: “Được rồi được rồi, dù sao tớ cũng không có gì làm, nhưng nếu không giúp được cũng đừng trách tớ nha.”



“Tớ biết là nói chuyện với Lam Gia là tốt nhất mà! ” Cao Chính Trữ khoa trương kêu lên, duỗi cánh tay dài nắm vai Tần Lam Gia, “Đi, tớ mời ăn cơm trưa, xế chiều đến nhà tớ làm.”