Thiên La Địa Võng

Chương 22 :

Ngày đăng: 22:45 21/04/20


Sau khi dời nhà, Tần Lam Gia cũng rất ít khi gặp lại Cao Chính Trữ. Vốn không học cùng trường, trước kia Cao Chính Trữ làm gì đều đưa hắn theo, nên hai người mới thường gặp mặt. Sau lại không cùng nhau làm việc, nhưng vẫn còn ở cùng một chỗ. Hiện tại ngay cả cách liên lạc này cũng bị chặn, Đàm Lăng Việt ngay cả việc Cao Chính Trữ gọi điện thoại đến cũng không thích, mấy ngày sau Cao Chính Trữ như từ trong sinh hoạt hoàn toàn biến mất. Tần Lam Gia đối với việc này rất bất đắc dĩ, Đàm Lăng Việt lại rất đắc ý.



Tần Lam Gia biết đối với y sủng nịch như vậy ở trong mắt người khác khẳng định rất không có cốt khí, cho nên ngay cả Cao Chính Trữ cũng tức giận hắn. Nhưng không có cách nào, hắn hoàn toàn không có cách nào cự tuyệt bất kỳ yêu cầu gì của Đàm Lăng Việt, không muốn nhìn y cô đơn, không muốn để lại y cô đơn một mình.



Đồ Quang gần đây bắt đầu đi thực tập, được đưa đến Tiểu đồn công an trong xã tôi luyện. Tần Lam Gia hắn gọi điện thoại báo cho Đồ Quang biết Đàm Lăng Việt đã trở lại.



“Hai người cũng đã lâu chưa gặp mặt đi, chờ anh thực tập về, chúng ta cùng nhau tụ tập lại. ” Tần Lam Gia nắm dây điện thoại cười nói.



Bên kia nghe hắn nói hăng say xong Đồ Quang trầm mặc chốc lát, Tần Lam Gia nghi ngờ nhìn điện thoại, thanh âm Đồ Quang mới lại vang lên: “Lăng Việt trở lại bao lâu rồi?”



“Không lâu lắm, chưa tới một tháng.”



“Y còn chưa về nhà thăm một chút a, trực tiếp bỏ lên thành phố S, cũng không liên lạc với anh, người này.”



Tần Lam Gia thở dài: “Trong nhà y không còn cái gì nữa, y trở lại làm gì. Lăng Việt trực tiếp đến tìm tôi, y đại khái không biết anh cũng đến thành phố S. ” bởi vì chỉ có mình quan tâm Đàm Lăng Việt, vậy nên quên nói với Đồ Quang, Tần Lam Gia nghĩ đến cũng có chút áy náy.



“Ra nước ngoài đã nhiều năm, đột nhiên về, có chuyện gì sao. Lăng Việt không có nói cho cậu sao.”



Tần Lam Gia cúi đầu thở dài: “Không có. Lăng Việt hai tay trống trơn chạy trở về, tôi cũng rất lo lắng.”



“Về một mình? Vậy y hiện tại ở chỗ nào? ” Giọng Đồ Quang đột nhiên lớn lên.



“Phòng y thuê.”



“Cậu ở cùng y sao. ” Đồ Quang nói ngay sau đó.
Vốn đang không chút để ý xếp hàng đợi Đàm Lăng Việt nhận điện thoại xong Tần Lam Gia đột nhiên dừng lại, cái thanh âm kia rõ ràng là của con gái.



Đàm Lăng Việt nhìn hắn một cái, lấy tay che cái loa cười cười nói: “Gia Gia, cậu đi dạo trước đi, tớ một lát đi tìm cậu.”



Tần Lam Gia gật đầu, đem xe đẩy tiếp tục đi về phía trước. Đi tới hàng cuối hắn không nhịn được quay đầu lại nhìn, Đàm Lăng Việt như cũ khẽ cúi đầu, thấp giọng đang nói gì đó. Thật giống như rất nhạy cảm với tầm mắt Tần Lam Gia, y ngẩng đầu cười hướng Tần Lam Gia vẫy vẫy tay, liền xoay người sang chỗ khác, từ từ đi tới chỗ khác.



Tần Lam Gia đem xe đẩy chuyển rẽ đường, ánh mắt nhìn hai bên kệ, nhưng căn bản không có gì xem vào trong mắt.



Cũng không phải là muốn nghe người khác nói gì trong điện thoại, chẳng qua là thái độ của Đàm Lăng Việt làm cho hắn bị tổn thương.



Tần Lam Gia trong siêu thị quầy thực phẩm dạo một lần, mua một xe đồ ăn này nọ, cuối cùng thật sự không muốn mua gì nữa, liền đi tính tiền.



Lúc xếp hàng chờ đợi, Tần Lam Gia một bên tìm kiếm thân ảnh Đàm Lăng Việt một bên nhấn số điện thoại Đàm Lăng Việt, bên trong truyền ra vài tiếng, Tần Lam Gia vội vàng cúp máy, như sợ quấy rầy đến Đàm Lăng Việt.



Mãi cho đến khi tính tiền xong, Đàm Lăng Việt cũng không có xuất hiện. Tần Lam Gia bất đắc dĩ ở bên ngoài đợi mười mấy phút đồng hồ, mới nhìn thấy thân ảnh Đàm Lăng Việt chạy đến.



“Thật xin lỗi, nói chuyện điện thoại quá lâu. ” Đàm Lăng Việt cười nói, “Tớ nhận được điện thoại của cậu rồi, cậu làm gì cúp máy nhanh như vậy, tớ còn muốn nói với cậu một tiếng, sẽ không đợi lâu như vậy.”



“Không đợi bao lâu a. ” Tần Lam Gia đứng lên cười cười nói, “Đồ này nọ đều mua xong rồi, chúng ta về nhà đi.”



“Được, tớ đói thảm rồi! ” Đàm Lăng Việt khoa trương kêu lên, đi tới cầm đồ đã mua, nhận lấy trong tay Tần Lam, đi theo Tần Lam Gia ra ngoài.



Tần Lam Gia nhìn khuôn mặt nghiêng của Đàm Lăng Việt, cho dù chưa bao giờ dám ảo tưởng, trong lòng lại như cũ không nhịn được mà chua xót.