Thiên La Địa Võng

Chương 3 : Thầm mến

Ngày đăng: 22:44 21/04/20


Đợi đến khi chủ nhiệm lớp phun nước miếng đến mệt mỏi, rốt cục giọng nói khàn khàn tổng kết: “Đàm Lăng Việt, em đi viết năm ngàn chữ cho tôi! Tần Lam Gia, em canh chừng em ấy viết!”



Nói xong nhìn hai học sinh trước mặt, kết quả không có người nào lên tiếng.



“Có nghe hay không?” chủ nhiệm lớp không nhịn được lại lên giọng, khiến một trận ho khan.



“Nga, đã biết. ” Tần Lam Gia từ trong trầm tư hoàn hồn, đáp một tiếng.



Đàm Lăng Việt vẫn như cũ không một lời, xách cặp đi ra ngoài.



“Em —— ” chủ nhiệm lớp giận đến tay run run, môi nói không ra lời.



“Thầy, Đàm Lăng Việt giao cho em. Thầy không cần lo.” Tần Lam Gia nói xong, chạy theo ra ngoài.



Tần Lam Gia từ phòng giáo viên đuổi theo, thấy thân ảnh Đàm Lăng Việt biến mất ở khúc cua hàng lang. Hắn hơi chần chờ một chút, đuổi theo.



Hắn hiện tại không cần giống như trước chỉ có thể nhìn, hắn có thể quang minh chính đại có lý do để đuổi theo y, cùng y nói chuyện.



Tần Lam Gia đuổi tới đầu cầu thang, tay nắm chặt quai cặp, quát lên: “Đàm Lăng Việt, cậu chờ một chút.”



Đàm Lăng Việt đứng ở trên bậc thang nhìn hắn một cái, lỗ tai giả điếc tiếp tục đi xuống lầu.



“Đàm Lăng Việt, thầy bảo cậu chép phạt. ” Tần Lam Gia gọi nói.



“Cậu bớt lo chuyện người khác, thật nhiễu sự.” Đàm Lăng Việt hung hăng nói.




Tần Lam Gia nhìn Đàm Lăng Việt sắc mặt kinh ngạc, trong lòng có một chút khẩn trương.



Y có thể cảm nhận được mình đối với y quan tâm sao? Hay là y vẫn cho là đối địch, không phải là miệt thị, chẳng qua là quan tâm, chẳng qua là hảo ý.



Tần Lam Gia vẫn không biết làm thế nào với Đàm Lăng Việt. Bọn họ cơ hồ là người của hai thế giới, trừ việc nhờ “chức trách ” lớp trưởng, hắn nghĩ không ra còn có cách có thể cùng Đàm Lăng Việt nói chuyện. Nhưng là cách nói chuyện như vậy lại làm cho Đàm Lăng Việt đối với hắn toàn là địch ý. Đây không phải là ý muốn của hắn, nhưng hắn lại không biết nói cho Đàm Lăng Việt biết hảo ý của hắn như thế nào, lại không để cho Đàm Lăng Việt nhận ra bí mật của hắn. Tần Lam Gia nghĩ không ra rốt cuộc làm như thế nào để cùng Đàm Lăng Việt ở chung.



Lần này, y có thể cảm nhận được sự quan tâm của mình không? Tần Lam Gia mơ hồ mong đợi.



Đàm Lăng Việt há miệng, hừ một tiếng: “Lớp trưởng coi vậy mà ghê gớm thật, biết tính toán quá nha.”



Tần Lam Gia hạ thấp ánh mắt, nội tâm có chút khổ sở. Bởi vì y chán ghét mình, cho nên hảo ý của mình cũng sẽ bị đối phương cho là ác ý? Quá không công bằng.



Tần Lam Gia cắn cắn môi, nhặt lên cây bút nhét vào tay Đàm Lăng Việt: “Viết đi.”



Đàm Lăng Việt phát điên gãi gãi đầu, đem đầu làm thành một ổ gì đó không bình thường. Nhưng ở trong mắt  Tần Lam Gia, vẫn đẹp trai làm cho người khác mê say. (Ặc, e thụ si max level!)



“Phiền chết được, tôi viết là được chứ gì? Thật đáng ghét, cứ như con gái suốt ngày càu nhàu… ” Đàm Lăng Việt lẩm bẩm, nắm chặt cây bút, nghiêng đầu trên giấy viết.



Cách cầm bút của Đàm Lăng Việt ngoài ý muốn giống trẻ con, như học sinh tiểu học, người cúi rất thấp, dùng sức rất nhiều, nghiêng đầu viết chữ, một lọn tóc xỏa một bên trán, miệng y phồng lên,  không biết là đang nói thầm chuyện gì.



Tần Lam Gia nhìn, bất tri bất giác lại mê mẩn.



Tóm lại hắn đã sớm hiểu được, Đàm Lăng Việt bất kỳ là vẻ mặt, là động tác nào, trong mắt hắn cũng là vô cùng mị lực. Hắn chán ghét các học sinh xấu luôn gây sự, trong mắt hắn kia chẳng qua là bọn họ được cha mẹ cưng chiều, có tiền thì tự mình thỏa mãn, trên thực tế thì họ đang lãng phí tuổi thanh xuân. Nhưng nếu là Đàm Lăng Việt, giống như câu thần chú nào đó đặt trên người hắn, mà hắn mãi đắm chìm ở đó, vĩnh viễn không muốn tỉnh lại.