Thiên La Địa Võng
Chương 36 :
Ngày đăng: 22:45 21/04/20
Đàm Lăng Việt ngậm chặt môi, không nói gì nhìn Tần Lam Gia hồi lâu, hai đạo ánh mắt kia tựa hồ mang theo chút ưu thương khổ sở, làm cho Tần Lam Gia trong lòng bị nhéo một cái.
Nói cho cùng thì vẫn thích y, đau lòng y, Tần Lam Gia không đành lòng nhìn Đàm Lăng Việt có vẻ mặt như thế.
“Đi thôi, cậu muốn đi đâu ăn cơm. ” Tần Lam Gia thở dài một tiếng, xoay người đi ở phía trước.
Đàm Lăng Việt đứng nguyên tại chỗ do dự chốc lát, cho đến khi Tần Lam Gia lên tiếng thúc giục, mới cúi đầu đi theo, Đàm Lăng Việt đối với chung quanh cũng chưa quen thuộc, nên Tần Lam Gia dẫn y vào một quán ăn gần đây.
Thừa dịp Đàm Lăng Việt gọi thức ăn, Tần Lam Gia nhắn tin cho Đồ Quang, nói cho y biết mình đang cùng Đàm Lăng Việt ăn cơm, để y không cần chờ.
Đàm Lăng Việt gọi xong món ăn liền không lên tiếng nữa, vẻ mặt buồn bực tựa vào ghế.
“Lăng Việt, cậu có phải là có tâm sự gì không? ” Tần Lam Gia không khỏi ân cần nói. “Với tớ không cần khách khí a, nếu có chuyện gì khó xử…, nhất định phải nói cho tớ biết.”
Đàm Lăng Việt nhìn Tần Lam Gia, đột nhiên than một tiếng, thấp giọng nói: “Gia Gia, cậu tại sao đối với tớ tốt như vậy…”
Tần Lam Gia khẽ cười nói: “Nói ngu ngốc gì a, chúng ta là bạn tốt a.”
“Cậu đối với Đồ Quang tốt như vậy, cũng bởi vì y là bạn tốt sao?!”
Tần Lam Gia ngẩn ra, gật đầu nói: “Đúng vậy…”
“Tớ cũng giống anh ta?” Đàm Lăng Việt vẻ mặt tức giận làm cho Tần Lam Gia không khỏi cảm thấy buồn cười.
“Tớ nói cậu đang ở đây không được tự nhiên cái gì. Sao cậu ngây thơ như vậy, cậu tốt nghiệp chưa a.”
Đàm Lăng Việt khẽ hừ một tiếng, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, một lát sau lại cúi đầu quậy ly nước, cau mày lẩm bẩm nói: “Tóm lại Gia Gia cậu là người bạn quan trọng nhất của tớ, cậu cũng phải đem tớ trở thành là quan trọng nhất…”
“Cậu khi nào thì biết? ” Tần Lam Gia lớn tiếng, “Tớ biết rồi… là bởi vì đêm hôm đó, bởi vì tớ hôn cậu, cậu tỉnh có phải không… Cậu cảm thấy ghê tởm, cho nên mới chuyển ra đi…”
“Gia Gia, cậu đừng như vậy —— ” Đàm Lăng Việt mấp máy môi nói, “Tớ tuyệt đối tuyệt đối không có ý xem thường cậu, cậu cả đời là hảo huynh đệ quan trọng nhất của tớ. Tớ chỉ là hy vọng…”
“Thật xin lỗi, tớ phải đi. ” Tần Lam Gia cắt lời y, cầm balô nhanh chóng chạy ra ngoài cửa. Hắn không muốn nghe Đàm Lăng Việt nói tiếp, cũng không dám tiếp tục ở lại. Hắn sợ mình khống chế không được sẽ khóc lên, ngay cả một chút tôn nghiêm cuối cùng cũng biến mất.
“Lam Gia —— ” Đàm Lăng Việt hô to một tiếng, muốn đuổi theo, lại bị người phục vụ yêu cầu tính tiền ngăn cản. Từ trong túi tiền lấy ra hai tờ một trăm kim ném vào trên bàn, Đàm Lăng Việt tiền thối cũng không cần, cực kỳ nhanh chạy như điên ra ngoài đến tông phải khách trong tiệm.
Tần Lam Gia mới vừa chạy ra khỏi tiệm không bao xa liền đụng phải ngực của một người, hắn choáng váng cúi đầu nói xin lỗi, đi vòng qua tiếp tục chạy trốn.
“Lam Gia? Cậu làm sao vậy? ” tay lại bị bắt được, người kéo tay hắn lại chính là người bị đụng phải, không để cho hắn đi, dắt hắn tới ven đường, đỡ lấy bờ vai của hắn, cúi đầu thấy mặt của hắn tựa hồ sợ hết hồn, ân cần vội la lên, “Làm sao cậu khóc thành như vậy, rốt cuộc tại sao?”
Tần Lam Gia lúc này mới phát giác cả khuôn mặt mình đầy nước mắt, sợ mất thể diện không dám ngẩng đầu, chỉ có thể một bên lắc đầu một bên dùng hết sức giơ cánh tay hung hăng lau mặt và hai mắt.
“Đừng loạn, mắt sắp bị cậu móc ra luôn rồi.” Cánh tay lại bị người chế trụ, một cái khăn tay đưa tới trước mắt mơ hồ.
Người đi đường đều quăng tới ánh mắt tò mò, đứng ở ven đường, Tần Lam Gia không có chỗ để ẩn nấp, thật giống như ông trời hôm nay muốn đem tất cả trò hề của hắn phơi bày trong mắt người khác. Tần Lam Gia chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh u ám.
Trước mắt đột nhiên bị một thân ảnh cao lớn ngăn trở, đem tầm mắt của người đi đường ngăn ở phía sau.
“Sợ xấu cũng phải lau nước mắt, anh giúp cậu cản. ” Khăn tay được áp vào bên gò má, Tần Lam Gia lấy tay đè chặt.
“Lam Gia! Cậu chạy cái gì! ” Tiếng la của Đàm Lăng Việt đột nhiên từ đâu không xa truyền đến, “Lam Gia —— ” Thanh âm của y lí nhí, tựa hồ là thấy được tình cảnh bên này.
“Đàm Lăng Việt?” Nam nhân bên cạnh thấy vậy lên tiếng nói, “Lại là con mẹ nó khi dễ Lam Gia?”