Thiên La Địa Võng
Chương 61 :
Ngày đăng: 22:45 21/04/20
Buổi tối, Tần Lam Gia tắm rửa xong, vừa lau tóc vừa đi đến phòng khách, thấy Đàm Lăng Việt đang đứng ở trước cửa sổ, tay trái cầm ly rượu, tay kia thì đang cầm điện thoại thấp giọng đang nói gì đó.
Đàm Lăng Việt từ trên cửa sổ thấy bóng Tần Lam Gia, xoay đầu lại hướng hắn cười cười, rồi hướng về phía điện thoại di động nói: “Trước như vậy, tôi cúp.”
Tần Lam Gia tò mò nói: “Người nào nha?”
“Không có người nào.” Đàm Lăng Việt vừa nói xong liền định cúp máy, người bên kia điện thoại lại đột nhiên hét lớn: “Là Lam Gia sao?! Lăng Việt tên khốn kiếp này, để cho anh cùng Lam Gia nói vài lời!”
“Lam Gia cùng anh không có gì để nói. Tóm lại một mình anh cẩn thận là được rồi, hôm nào trò chuyện tiếp.” Đàm Lăng Việt không nói lời nào cúp máy, hướng Tần Lam Gia vươn tay cười nói: “Tắm rửa xong rồi sao, lại đây.”
Tần Lam Gia đi tới, Đàm Lăng Việt kéo qua, bất đắc dĩ nói: ” Là Đồ Quang sao, sao lại cúp nhanh như vậy, em cũng muốn hỏi tình huống của y.”
“Y hảo hảo đây này, y rất tinh tường, đâu đến phiên em lo lắng y, em hảo hảo chiếu cố chính mình là đủ rồi.”Đàm Lăng Việt đem mặt chôn ở cổ Tần Lam Gia, ngửi mùi thơm của hắn sau khi tắm.
Tần Lam Gia sợ ngứa rụt lại bả vai, khẽ nghiêng đầu, giơ tay lên muốn đẩy Đàm Lăng Việt ra: “Anh đừng ngửi nữa, anh là cẩu sao?!”
Đàm Lăng Việt cười ra tiếng, hôn khuôn mặt của hắn đỏ như trứng rán: “Gia Gia, em thật là quá đáng yêu. Anh sao lại không sớm đem em ăn vào bụng, lãng phí bao nhiêu ngày tháng tươi đẹp a. ” Đàm Lăng Việt vừa nói, vừa đem dịch rượu còn lại ngậm trong miệng, không nói lời nào đối môi Tần Lam Gia hôn xuống.
Rượu ở giữa hai đôi môi lan tràn ra, Tần Lam Gia tay nắm chặt áo sơ mi của Đàm Lăng Việt, mắt trợn to chớp chớp hai cái, sau đó từ từ nhắm lại hai mắt.
Nồng độ cồn của rượu xông vào cổ họng, giống như Đàm Lăng Việt bá đạo không thể bỏ qua.
Tần Lam Gia vốn tưởng rằng cho dù đi theo Đàm Lăng Việt, cũng hơn sẽ có lúc bị thương. Tỷ như tính hướng trước kia của Đàm Lăng Việt, tỷ như mẹ Đàm, tỷ như rất nhiều rất nhiều vấn đề thực tế khác. Hắn thậm chí sớm quyết định, dù Đàm Lăng Việt có do dự, hắn đều có thể hiểu, đều nguyện ý tha thứ, nguyện ý chờ đợi, hắn nguyện ý cho Đàm Lăng Việt thời gian.
Chính là vào giờ khắc này, hắn đột nhiên bình thường trở lại, những lo lắng kia của hắn căn bản không đáng giá. Đàm Lăng Việt từ khi đem chữ Ái đối với hắn nói ra khỏi miệng, liền không có lúc nào là không dùng ý muốn độc chiếm muốn độc tài chiếm giữ hắn, sự do dự và đổi ý tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở trên người Đàm Lăng Việt.
Bá đạo và độc tài gì đó, hắn không ngần ngại, hắn hoàn toàn không ngần ngại. Bị y nhìn chăm chú như vậy, Tần Lam Gia chỉ cảm thấy vui sướng.
========