Thiên La Địa Võng
Chương 64 :
Ngày đăng: 22:45 21/04/20
Tần Lam Gia ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, Đàm Lăng Việt liền gọi hắn đến công ty đi làm.
“Như thế nào bảo bối, em cũng nên trở về làm việc cho anh, muốn làm công việc gì. ” Đàm Lăng Việt ở thư phòng gọi Tần Lam Gia đến, ôm hắn cười nói.
Tần Lam Gia mặc áo sơ mi ở nhà, không ngờ thân thể ấm áp như thế, ôm xúc cảm thoải mái cực kỳ, Đàm Lăng Việt một tay bắt lấy thắt lưng hắn trêu đùa xoa xoa.
Tần Lam Gia dựa vào trên tay vịn thành ghế, nhìn màn hình máy tính Đàm Lăng Việt một chút, mở miệng nói: “Em từng làm gì thì bây giờ lại làm cái đó, đừng nói giống như em dựa vào quan hệ bám váy đàn bà.”
“Ai bám váy a, anh có váy à. ” Đàm Lăng Việt khiêu mi cười, nhẹ nhàng mà véo hắn một cái, lại sờ cằm nghĩ suy nghĩ.
Tần Lam Gia học khoa học, cùng nghiệp vụ trong công ty không có quan hệ gì, từ lúc cùng y đánh liều sự nghiệp thì chuyện vặt đều là hắn giúp đỡ làm. Tần Lam Gia trước lúc từ chức là một Phó quản lý danh tiếng, hiện tại trở về làm tiếp cũng không có gì không tốt, chẳng qua là Đàm Lăng Việt không thích.
“Anh đem mấy người thư ký điều đi, em tới làm trợ lý cho anh đi. Hiện tại ai cũng có trợ lý bên người, sản nghiệp anh lớn như vậy cũng phải chuẩn bị cho mình vui vẻ một chút.”
Tần Lam Gia vội nói: “Ai cho anh chơi a, còn anh nữa đừng gây chuyện, hiện tại tìm việc rất khó khăn a, người ta làm rất tốt, đừng quá không nhân từ mà điều người ta đi.”
“Nhân từ có thể ăn sao. ” Đàm Lăng Việt cười nói, “Em a chính là quá tốt, biến thành ai cũng có thể dẫm trên đầu em.”
“Vậy em ngày ngày khí thế khinh người là tốt. Nhân viên lấy tiền làm việc cho anh, cũng không phải để hầu hạ anh!” Tần Lam Gia lắc đầu nói.
“Anh không cùng em tranh luận cái này. Rồi hãy nói anh nơi nào khí thế khinh người, anh là không giận tự uy, quai bảo bảo phải học theo.” Đàm Lăng Việt nói, “Tốt lắm, cùng em nghiêm chỉnh mà nói, Gia Gia, em làm trợ lý cho anh đi, anh rời em thật sự không được.”
“Ai, hảo hảo tốt, anh đây không phải là đến phòng làm việc giúp em lấy ít đồ sao. ” Đàm Lăng Việt từ trong túi móc ra một món đồ chơi Tiểu Hùng, đưa cho Tần Lam Gia.
“Cầm lấy. ” Y thanh thô khí thô nói, “Dầu gì cũng là lúc anh tuổi còn trẻ ít khi nào tặng cho em, có nhiều ý nghĩa a, em cũng không nên tùy tiện ném đi.”
Tần Lam Gia sửng sốt, nhận lấy món đồ Đàm Lăng Việt cứng rắn đưa tới, ngắt véo nó, nụ cười mất đi: “Có cái gì ý nghĩa a, không phải lúc trước anh đưa cho Từ Hinh nàng không cần sao.”
“Không có chuyện đó, chính là tặng cho em! ” Đàm Lăng Việt nới lỏng cà vạt nói, “Anh cảm thấy nó rất khả ái biết rất hợp với em, mới cố ý mua cho em. Ai nói là cho Từ Hinh.”
Tần Lam Gia nhớ được, khi đó là Từ Hinh nói.
Có lẽ Từ Hinh so với Đàm Lăng Việt nhạy cảm hơn nhiều, ngay từ lúc mấy năm trước liền phát hiện Đàm Lăng Việt đối với hắn bất đồng, ngoài mặt đối với hắn chẳng thèm ngó tới, nhưng cũng dùng tâm cơ đùa bỡn hắn. Chẳng qua là, Đàm Lăng Việt bây giờ đối với hắn quý trọng như thế, hiện tại nhắc lại chuyện xưa cũng không cần thiết.
Tần Lam Gia khóe miệng lộ ra nụ cười, một tay ôm Đàm Lăng Việt nói: “Được rồi, nhìn lượng công việc anh làm, em liền không so đo chuyện anh lười biếng. Nhanh lên một chút làm việc đi.”
“Anh còn thay em làm việc, thay em xử lý người xấu đâu… ” Đàm Lăng Việt thầm nói.
“Anh nói gì? ” Tần Lam Gia hỏi.
“Không có chuyện gì không có chuyện gì, công việc công việc. ” Đàm Lăng Việt đem cái ghế quay một vòng, cười a a đáp, tiếp theo liền chui ở các chồng giấy tờ đầy ắp.