Thiên La Địa Võng
Chương 8 : Cùng nhau đánh một trận
Ngày đăng: 22:44 21/04/20
Một chút lại một chút, hai người bắt đầu trở nên thân mật hơn. Đàm Lăng Việt y không hề giống với với vẻ ngoài bướng bỉnh. Ngược lại, Tần Lam Gia cảm giác rằng y thích bị mình trông coi, thích bị mình quản giáo. Hắn không hề tự mình đa tình nha, bởi vì mỗi lần mình gọi y hảo hảo mà học, tự tay kiểm tra quá trình làm bài của y, ánh mắt Đàm Lăng Việt sáng lấp lánh kia không thể lừa hắn được.
Người này, tâm tính trẻ con, lại sợ tịch mịch. Rõ ràng so với mình lớn hơn hai tuổi, sau khi quen thân liền không giả vờ nữa, giống như trở nên ỷ lại vào mình.
“Gia Gia, sau khi tan học đi ăn chung nga.” còn nửa tiết nữa là tan học, Đàm Lăng Việt không chờ được chọt chọt cánh tay Tần Lam Gia nói.
Tần Lam Gia gật đầu, suy nghĩ một chút thấp giọng nói: “Lăng Việt, nhà cậu không ai nấu cơm sao? Sao ngày nào cũng ăn ở ngoài.”
Đàm Lăng Việt bấm bấm cây bút trong tay, vẻ mặt bất cần nói: “Ở bên ngoài có nhiều đồ ăn, muốn ăn gì có cái đó. Trong nhà cơm có cái gì ngon. Cậu không cần lo lắng tiền bạc, tớ có, ngày nào ăn cũng không sao.”
Tần Lam Gia nhíu mày nhìn y, cuối cùng vẫn gật đầu.
Sau khi tan học hai người cùng đi chợ đêm, đi qua từng gian hàng, mua một đống đồ nướng, rồi súp cừu, thoải mái gặm lấy gặm để.
Ban đêm ông chủ treo tạm thời vài bóng đèn lên chiếu sáng bàn ăn đột nhiên thấy vài cái bóng bước tới. Tần Lam Gia ngẩng đầu nhìn, lại thấy mấy người ăn mặc vẻ lưu manh, không có hảo ý nhìn bọn hắn.
“Đàm Lăng Việt, sao lâu rồi không thấy mày xuất hiện ở tiệm game. Nghe nói mày gần đây đi cùng một học sinh ngoan, là tên này sao? ” tên cầm đầu phun một ngụm thuốc vào mặt Tần Lam Gia, Tần Lam Gia chán ghét nhíu mày, lui lui về phía sau, lấy tau huơ huơ xua tan khói thuốc.
“Mày ít đánh rắm. Đi đi, hôm nay tao mặc kệ mày, đừng có tìm phiền phức. ” Đàm Lăng Việt trầm mặt lạnh lùng nói.
Bọn hắn cũng chẳng lạ gì trường học, mà đi học cũng ngồi ngốc ngốc chả biết gì. Mà y lại cùng đám người này cá mè một lứa, muốn y bị đuổi học thật ra trong lòng bọn hắn cũng không diễn tả được tại sao.
Đàm Lăng Việt liên tục đá đạp cuối cùng cũng đem người đuổi đi được, vội vàng trở lại bên cạnh Tần Lam Gia, gỡ lấy tay của hắn đang bụm trên mặt, la lên: “Gia Gia, sao rồi? Có trúng vào mắt không?!”
Tay Tần Lam Gia bị y gỡ ra, ngẩng đầu lên, vẻ mặt thê thảm nước mắt lưng tròng nói: “Lăng Việt, đau quá a, ô —— “
Đàm Lăng Việt cúi đầu nhìn sát, xem ra là bị thương ngoài da, cái trán bị thứ gì đó ném đến rướm máu, mắt có chút sưng, nhưng hoàn hảo không có bị gì, mới yên lòng thở ra một hơi.
Thấy bộ dạng này của Tần Lam Gia, Đàm Lăng Việt nhịn cười không được, ở trên đầu của hắn sờ sờ dụ dỗ nói: “Ngoan nha không khóc nha. Chẳng phải lúc nãy rất hùng hổ sao, sao giờ lại khóc thành cái dạng này.”
“Còn không phải tại cậu! ” Tần Lam Gia lấy tay bụm mắt cả giận.
Đàm Lăng Việt mấp máy môi nói gì đó, đột nhiên lấy tay bụm miệng, không biết đang cười cái gì, ánh mắt lấp lánh: “Gia Gia, miệng của cậu thật là ngọt chết người. Hôm nay qua nhà tớ đi, cậu như vậy về nhà ba ba cùng mẹ của cậu sẽ lo lắng.”
Tần Lam Gia thuận theo gật gật đầu, được Đàm Lăng Việt dìu đi về nhà y.
.:.