Thiến Nam U Hồn
Chương 13 : Phù dung xuất thủy
Ngày đăng: 15:14 18/04/20
Ninh Thải Nhi ngửa đầu tựa vào bên hồ, ngâm người trong dòng suối ấm áp, sương trắng mờ ảo nhẹ nhàng bao lấy thân nàng, da thịt trắng bóc nõn nà bị khí nóng nhuộm một tầng hồng nhạt.
Hôm qua người nọ giằng co những mấy canh giờ, sau khắc xuân phong lại mất tăm hơi, chỉ tốt bụng đắp kín chăn cho nàng, để lại một thân chi chít vết đỏ và bạch trọc nơi bắp đùi.
Mê mệt ngủ đến sau nửa đêm thì bị bốn tỳ nữ xông vào phòng bọc mình như cái bánh chưng, rồi nhanh chóng ném tấm thảm làm từ bông vải đang bọc nàng vào bồn tắm, để nàng tự tắm rửa sạch sẽ. NiemVu-dđLQĐ
Nghĩ đến cảnh ngộ gặp phải ở Lan Nhược tự mấy ngày này, nàng căm tức nghiến răng, lấy khăn chà lau nơi riêng tư dưới nước hết lần này đến lần khác, mãi tới khi cảm thấy sạch sẽ mới thôi.
Tuy nàng là nữ nhi nhà nghèo, nhưng chưa từng chịu oan ức như vậy: nhiều lần bị ép thất thân, thậm chí còn bị người nọ vây hãm ở nơi này, hơn nữa còn không muốn hứa hẹn thành thân, hắn nghĩ biến nàng thành món đồ chơi hay làm gì...
Mặc kệ ra sao, nàng tuyệt đối không khuất phục!
Nến đỏ treo trên vách tường chập chờn, ánh sáng rọi một bóng người lay động ngoài cửa sổ giấy, dường như có tiếng gió thổi qua, cửa phòng đóng chặt két một tiếng, đôi giày trắng không nhiễm một hạt bụi bước vào. NiemVu-dđLQĐ
Ninh Thải Nhi nghe thấy tiếng động, cảnh giác che ngực, chìm thân thể xuống đáy nước.
Người bước vào mặc áo lót trắng thuần đã cởi bỏ hai nút ở hàng cúc phía trước, xương quai xanh rộng mở tựa cánh bướm, tóc đen rối tung rũ xuống thắt lưng giống như thác nước, tùy tính mà nhàn hạ, lại chẳng mất mấy phần tao nhã.
“Muốn chết đuối hả?” Hắn nhìn bọt nước đang nổi lên, vui vẻ lưu chuyển trong đôi mắt đen tuyền.
Qua từng làn sóng gợn, nàng thấy hắn cởi giày bó, duỗi chân chạm vào mặt nước, sợ tới mức vọt dậy khỏi mặt nước, ra sức bơi tới bờ, vừa leo lên bờ, đôi cánh tay thon dài đã vòng sau lưng nàng.
“Còn chưa tắm xong, đi đâu thế.”
Dù nàng không quay lưng lại, không nhìn thấy, cũng vẫn mường tượng cái màn này khó xử biết nhường nào, trên cũng không phải, dưới cũng chẳng xong, nàng lúng túng đến mức đỏ hồng đôi má.
“Thả ta ra, ta rửa sạch rồi!”
“Mới tắm một lúc, sao có thể rửa sạch hết chứ.” NiemVu-dđLQĐ
Thiên Quyết công tử lật người nàng lại, kéo bờ mông tròn trịa rồi đỡ lấy, khiến nàng nửa người trên ghé vào đá cẩm thạch, nửa người dưới trôi nổi trên mặt nước.
Lúc này hắn chưa cởi y phục, áo trắng mỏng manh bị nước thấm dần, trong suốt như cánh ve, dán vào người hắn, mô phỏng dáng vẻ ưu mỹ, đường cong gợi cảm rõ mồn một trước mắt.
Mắt thấy cảnh sắc dụ người như vậy, mặt nàng như bị lửa đốt, cực kì nóng bỏng.
Bàn tay hắn men theo gót chân đến bên đùi, như một con rắn nước tham lam, tùy ý quấn quanh cơ thể nàng.
“Để ta xem xem ở đâu còn chưa rửa sạch nào.” NiemVu-dđLQĐ
Môi hắn treo nụ cười trêu tức, cưỡng chế tách đôi chân thon, khiến bắp đùi trắng noãn đối diện với mình, rồi cúi người xuống dò xét tỉ mỉ.
“Mới gần nửa ngày không nhét vào đã chặt chẽ như lúc đầu rồi. Có lẽ nên thường xuyên chọc chọc, sau này sẽ còn thoải mái hô lớn tiếng nữa.”
“Mới gần nửa ngày không nhét vào đã chặt chẽ như lúc đầu rồi. Có lẽ nên thường xuyên chọc chọc, sau này sẽ còn thoải mái hô lớn tiếng nữa.”
“Cút, đừng có chạm vào ta, a...”
Một ngón tay ngọc chui vào tiểu huyệt khép kín, bắt chước tư thế đâm chọc đút vào, tay kia quấn một lọn tóc đen của nàng, đặt trong lòng bàn tay từ từ vuốt phẳng.
“Nàng là người đầu tiên dám nói câu này với ta đấy, nếu đổi lại là người khác, có biết hậu quả là gì không, hửm?”
Đá cẩm thạch kề sát lưng, hai chân lại được dòng nước ấm áp bao lấy, toàn thân lạnh nóng không đồng đều, huyệt mềm lại bị người ta đào khoét không thương tiếc. Nàng không khỏi hé cặp môi đỏ mọng hô nhỏ một tiếng, vừa sung sướng lại vừa đau khổ.
Hắn rút ngón tay dinh dính ra, đưa ra trước mặt nàng, “Nhìn đi này, hôm qua thứ này ở lại trong cơ thể nàng nhiều như thế, trong nhất thời sao rửa sạch được.” NiemVu-dđLQĐ
Ninh Thải Nhi nhăn cặp chân mày lá liễu, thở hổn hển mấy hơi liên tiếp, tuy nơi riêng tư dưới thân bị khinh nhờn, kiên trì trong lòng lại không hề suy yếu chút nào.
“Ta phải rời đi, ngươi không cản trở được ta đâu.” Nàng nghiến răng nói từng chữ.
“Hình như nàng bị lầm lẫn gì rồi, một: ta không lấy khóa sắt trói nàng, hai: không đánh gãy hai tay hai chân nàng, cản trở nàng bao giờ chứ.” Hắn cười khẽ một tiếng.
Ninh Thải Nhi hơi sững sờ, nghe thấy những cách có thể thực thi trong lời nói của hắn, không khỏi rùng mình một cái.
Thiên Quyết công tử nghênh ngang buông tay, mặc người kia mất cột tựa trượt xuống nước, ngón tay chống trước trán nàng, đôi mắt sâu tựa đầm nước nháy mắt lạnh giá, rét thấu xương.
“Nàng cứ thử xem có thể rời khỏi nơi này hay không.” NiemVu-dđLQĐ
Một sợi chỉ đen trông như lông tơ chui ra từ da thịt mịn nhẵn, sau khi cọ xát đầu ngón tay của hắn, lại chui vào trong đầu nàng lần nữa...
--- ----