Thiến Nam U Hồn

Chương 36 : Huynh muội lại gặp nhau

Ngày đăng: 15:15 18/04/20


Editor: Vivi



"300 cân Bạch Trà, còn có 200 cân Thiết Quan Âm, tất cả đều đưa tới trà lâu Thanh Trà. Làm phiền Lưu lão."



Bên ngoài bức tường bụi bẩn, nhà kho ngói xanh, nam tử đang nói chuyện có dáng vẻ hơi  gầy gò, sửng sốt một lúc nhưng không hề thở gấp, ôm trăm bình sứ đựng đầy lá trà đặt lên ván xe.



Cả người hắn mặc một bộ quần áo xanh cũ kỹ không biết đã được giặt bao nhiêu lần, đã phai thành màu trắng loang lổ, khuôn mặt trắng trẻo lờ mờ lqd những sợi râu đen như bức tượng ngọc đẹp đẽ, rèm mi Ninh Thái Thần Tinh nhẹ nhàng rủ xuống, dịu dàng như nước. Nhưng đôi mắt đầy tơ máu, chiếc cằn thon gầy loáng thoáng những sợi râu xanh, có vẻ mệt mỏi tiều lqd tụy.



Ông lão xắn tay áo: "Không phiền, không phiền, gần đây Ninh lang buôn bán cũng không tệ."



Ninh Thái Thần nói: "Cũng miễn cưỡng đủ nuôi song thân trong nhà thôi."



Ông lão quan sát xung quanh, hỏi "Rất lâu rồi không nhìn thấy muội tử xinh đẹp của ngươi, hay là xuất giá rồi?"



Ninh Thái Thần ngẩn người, cúi đầu im lặng một lát, trả lời: "Vẫn còn ở trong khuê phòng, gần đây ốm nhẹ, ở trong nhà nghỉ ngơi."



"Vậy cũng tốt, không ít người tới chỗ ta hỏi thăm về muội tử nhà ngươi. Ninh lang chọn gia đình có của cải lại giàu có, muốn thê tử nhà ta mai mối giúp muội tử của ngươi không?"



Ninh Thái Thần xua tay: "Chuyện hôn nhân, còn phải hỏi ý muội muội ta. So với của cải cái gì, có thể đối xử tốt với nàng, như vậy là đủ rồi."



"Ninh gia các ngươi thật là sáng suốt." Ông lão ngửa đầu cười một tiếng, lqd "Nhưng Ninh lang, chính ngươi cũng chưa cưới thê tử, huynh chưa lập gia đình. làm gì có chuyện muội muội gả đi trước? Ngươi cũng đến tuổi lập gia đình rồi, nên kiếm một hiền thê thay  Ninh gia nhà ngươi nối dõi tông lqd  đường, không bằng nhân tiện đem hôn sự của ngươi cùng giải quyết luôn."



Ninh Thái Thần lắc đầu, cười khổ: "Không dám làm phiền Lưu lão rồi, ta chưa có ý muốn lấy vợ."



Ông lão nhíu mày, vừa muốn mở miệng khuyên can, đúng lúc này, bên trong kho hàng vang lên tiếng vỡ bình sứ.



Ông lão hoảng sợ nói: "Á, là  trộm hay là có chuyện gì?"



Ninh Thái Thần liếc nhìn nhà kho, nói lạnh nhạt: "Chắc là con chuột đập vỡ bình sứ đựng trà, Lưu lão nhanh chóng đi giao hàng sớm đi, sắc trời cũng không còn sớm nữa."




Ninh Thái Thần cười nói: "Thải Nhi, mau đem cơm tối lên cho đạo trưởng."



"Không cần, tự bần đạo có thể đi ăn." Hề Phong tỳ vào ván giường, lảo đảo  đứng dậy.



Ninh Thải Nhi nhìn người Hề Phong lảo đảo, đưa tay về phía hắn, lại bị hắn coi như không thấy.



Lúc này, đối mặt với Ninh Thải Nhi, người đang mặc đồ nữ nhân, Hề Phong có một cảm giác không thể nói rõ, không muốn nàng tới gần mình.



Cơm tối, cả nhà cùng nhau ngồi ăn cơm, vui vẻ hòa thuận.



Hề Phong chỉ cảm thấy hắn là người ngoài, không có cách nào mà cũng không muốn hòa nhập cùng họ, cũng không thể khống chế bản thân lqd không chú ý nàng. Nhìn nàng bị hai tỷ tỷ truy hỏi, cúi đầu nhận lỗi như đứa bé, sau lưng tỷ tỷ lại le lưỡi, hoàn toàn không có ý thức nhận.



Ninh Thải Nhi dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn, cười hì hì nói: "Suốt cả đường đi, nhờ có Phong đạo trưởng giúp đỡ, đại ân đại đức suốt đời khó quên."



Ninh Thái Thần nhìn bát của Hề Phong trống không, không gắp món gì, ôn hòa nói: "Những đồ ăn này không hợp khẩu vị của Phong đạo trưởng hay sao, mặc dù Ninh gia không giàu có, nếu muốn ăn món nào, nhất lqd định sẽ cố gắn mua được cho đạo trưởng."



Ninh mẫu cười nói: "Đúng vậy, đạo trưởng không cần câu nệ, coi nơi này như nhà mình là được."



Hề Phong cúi đầu, xúc những miếng cơm. nhạt nhẽo



Không phải là ăn không ngon, là do hắn không đói bụng.



Sau khi bị người nhà bán đi, đã rất lâu hắn không được ăn một bữa cơm như vậy, sự ấm áp đã tràn vào tận đáy lòng.



Chỉ là giống như ảo giác ở trước mắt



Nhà, đối với hắn mà nói đó là một yêu cầu xa vời.