Thiên Sư Chấp Vị - Phần 2

Chương 1 :

Ngày đăng: 21:43 21/04/20


Trương Huyền chạy thẳng vào buồng tắm tắm rửa, lúc thoải mái đi ra đã thấy bữa sáng được bày hết lên trên bàn, Nghệ cầm chai bia còn một nửa ngồi ở góc bàn tự uống tự vui. Niếp Hành Phong cúi thấp đầu ăn cơm, bầu không khí an tĩnh có phần kì quái.



Trương Huyền nhìn Niếp Hành Phong. Mặc dù chiêu tài miêu bình thường cũng rất yên tĩnh, nhưng trực giác đáng ghét nói cho cậu biết, chiêu tài miêu hôm này có gì đó bất thường, rất bất thường!



” Có phải anh đang tức giận không? Nếu tối hôm qua tôi thực sự đã làm chuyện gì quá đáng thì anh cũng đừng để bụng, tôi cũng là bị người ta hạ thuốc a, có một số việc không khống chế được bản thân đúng chứ?”



Nghĩ tới nghĩ lui, Trương Huyền không nghĩ ra được nguyên nhân nào, khả năng duy nhất là tối qua bản thân đã dùng bạo lực, coi chiêu tài miêu là bao cát để luyện tập, nhưng mà cũng không phải do cậu cố ý mà, nếu thực sự tức giận, nhiều nhất là cho anh ta đánh trả, bản thân có bị đánh cũng không chết được.



” Tôi không tức giận.”



Chỉ là có một chút mất mát mà thôi, nhưng nhìn thấy dáng vẻ rất đáng thương của Trương Huyền, Niếp Hành Phong lại muốn cười. Thật sự là không có cách nào làm tổn thương người này được. Cậu ta không chỉ là ngôi sao đen đủi mà còn là khắc tinh kiếp này của bản thân.



” Chiều qua tôi có chụp được ảnh Hứa Khả Chân đi hẹn hò a, cô ta vốn muốn đi làm đẹp, nhưng vì có nam nhân gọi điện tới nên lại không đi nữa, nhưng mà bọn họ cũng chẳng làm gì cả.”



Nghệ uống xong bia, lấy máy ảnh bỏ túi đưa cho Trương Huyền, Trương Huyền cắm dây nối, rất nhanh máy tính đã hiện lên ảnh của Hứa Khả Chân với Cố Tử Triều, địa điểm là ở chỗ làm việc của Cố Tử Triều..



Tên bác sĩ biến thái này thật bận rộn, ban ngày đi làm, tối chạy đến quán bar ăn chơi trác táng, nhìn thế nào cũng không giống bộ dạng người mới bị chấn thương đầu.



” Đây không phải người tình của Hứa Khả Chân a!” Trương Huyền lẩm bẩm búng tay vào đầu con dơi ngu ngốc.



Nghệ chụp không ít ảnh, nhưng dường như công dụng không lớn lắm, từ đầu đến đuôi đều là ảnh nói chuyện.



Trương Huyền cầm lấy tai nghe, muốn nghe ghi âm nội dung nói chuyện của hai người, nhưng cái gì cũng không nghe được, rõ ràng Cố Tử Triều vì muốn bảo vệ bí mật riêng tư của bệnh nhân, đã lắp máy chống nghe trộm ở trong phòng làm việc.



Máy nghe lén bình thường không thể phát huy tác dụng, chỉ có thể từ khuôn mặt tươi cười của Hứa Khả Chân suy đoán, xem ra cô ta đã lấy được không ít thông tin từ Cố Tử Triều.



Hứa Khả Chân có được thông tin, hẳn là phải nói cho Phùng Dũng biết, vậy tại sao Phùng Dũng còn đi uy hiếp Cố Tử Triều?



Niếp Hành Phong cau mày, hỏi Nghệ: “Sau khi Hứa Khả Chân gặp ông ta xong, có liên lạc với ai không?”



” Có nha, nhưng không biết là ai, cô ta nói việc đã thành công rồi dập máy luôn.”



” Không cần phải nói, chắc chắn Phùng Dũng lại dự định kiếm thêm một khoản, ảnh cũng đều chụp hết rồi, không kiếm thì thật đáng tiếc.”



Trương Huyền kết luận, lại nghĩ đến chuyện tối qua bị Cố Tử Triều hạ thuộc, căm hận nói: “Mong là Phùng Dũng có thể kiếm được từ tên khốn đó một khoản lớn.”



Sự thật chứng minh, Phùng Dũng đã làm được rồi. Ghi âm cuộc nói chuyện tối qua của Cố Tử Triều với Phùng Dũng mặc dù không rõ ràng lắm, nhưng từ những câu hội thoại đứt quãng có thể nghe thấy Cố Tử Triều đã đáp ứng với giao dịch của Phùng Dũng.



” Cuối cùng vẫn là sợ bị người khác vạch trần bí mật a, hừ, tôi sẽ vẫn vạch trần, đầu tiên uy hiếp ông ta mấy chục vạn, sau đó sẽ đem mấy tấm ảnh phóng túng của ông ta phát tán lên mạng, xem ông ta làm thế nào.”



” Không được làm bừa!”



Trương Huyền coi lời mắng của Niếp Hành Phong như gió thoảng qua tai, di chuột, chăm chỉ tìm kiếm ảnh riêng tư của Cố Tử Triều. Cả buổi sáng lại thực sự có thể tìm ra không ít, nhưng, không thể không thừa nhận sự cẩn thận của Cố Tử Triều, mặc dù có mấy tấm hình xuất hiện ở GAY bar, nhưng đều chụp rất mờ, rất khó để đảm báo đó là ông ta, lại càng không nói đến mấy bức mười tám cộng gì đó.



” Cậu cầm mấy cái này đi uy hiếp, không những không kiếm được tiền, mà có thể còn bị xử tội đe dọa người khác.” Niếp Hành Phong ở bên cạnh đổ gáo nước lạnh.



” Biết rồi. ” Nếu như tư liệu kiếm được từ trên mạng hữu dụng như vậy, tất cả nhân viên văn phòng thám tử bọn họ đã không phải cả ngày chạy đông chạy tây đi tìm đầu mối rồi, cậu chỉ là buồn chán quá nên tiêu khiển chút mà thôi.



Qua thông báo kịp thời của Nghệ, Trương Huyền biết được Hứa Khả Chân không tiếp tục liên lạc với Phùng Dũng, cậu đoán Hứa Khả Chân đã thuận lợi cầm được tư liệu, vì tránh để bị hoài nghi, sắp tới sẽ không hẹn gặp Phùng Dũng, vì vậy sau khi chỉnh lý xong ảnh chụp thu thập được với tư liệu ghi âm, chiều nay sẽ mang đến cho ông chủ.



“Chủ tịch, tại sao trong vòng một đêm, xe Sheep của tôi lại biến thành một đống phế thải rồi?”



Trước lúc xuất phát, Trương Huyền sau khi đi xung quanh phương tiện làm việc toàn thân chằng chịt vết xước ba vòng, mờ mịt nhìn Niếp Hành Phong.



” Cậu trước tiên cứ tạm thời lái nó, sau này tôi sẽ đền cho cậu một cái xe mới.” thân thể bây giờ là linh thể, ngoài hứa hẹn ra anh còn có thể làm gì được?



” Không phải là vấn đề tiền, tôi chỉ lo lắng không biết nó có chịu được đến lúc anh hồi hồn hay không a. ”




Dựa vào lưng Trương Huyền, mùi hương thanh nhã của cậu chậm rãi ổn định bất an của Niếp Hành Phong. Trên người Trương Huyền có một loại khí  tức ôn hòa, khiến anh bất giác muốn dựa lại gần, vì vậy khuỷu tay càng ôm chặt vào, nói: “Lúc đi qua cửa hàng kẹo dừng lại một chút.”



Trên đường về nhà căn bản không đi qua cửa hàng kẹo! Xe của cậu uống sữa dê cũng phải mất tiền a, trời biết xăng hiện nay đắt như thế nào!



Nhưng mà…cảm giác bị chiêu tài miêu ôm chặt cũng không tệ, nhìn khuôn mặt siêu cấp đẹp trai ấy, liền rẽ đường vòng đi thẳng đến cửa hàng kẹo.



“Muốn ăn gì, tôi mời khách.” Dừng xe xong, Trương Huyền nói.



” Sô cô la cậu mua lần trước cũng không tồi.”



Hai người đi vào trong, khách của cửa hàng hôm này không đông, một người đang trả tiền nhìn thấy Trương Huyền, sau khi ngẩn người liền cười lên, chạy đến bên cạnh chào hỏi cậu: “Thật khéo a, tôi càng ngày càng phát hiện chúng ta rất có duyên.”



Oan gia ngõ hẹp! Âm hồn bất tán! Cố Tử Triều!



Nhìn thấy mày Trương Huyền xoắn xuýt lại, Niếp Hành Phong có chút xấu hổ: “Xin lỗi, tôi quên mất ông ta cũng thích điểm tâm ở cửa hàng này.”



Nhân viên cửa hàng cầm điểm tâm đã được gói đưa cho Cố Tử Triều, một hộp rất to, Trương Huyền nhìn bằng một mắt, tâm nghĩ, ăn nhiều như vậy, ông ta cũng không sợ bị bệnh tiểu đường sao.



” Hóa ra cậu cũng thích ăn điểm tâm, tôi đến giúp cậu chọn nha, loại này không tệ, thử xem.”



Cố Tử Triều tự động giúp Trương Huyền chọn mấy loại, bảo nhân viên gói lại, lại hỏi cậu: “Tối nay có rảnh không? Chúng ta đế quán bar đó ngồi có được không?”



” Hôm này không được rồi, tôi còn có việc, ngày mai thì sao?”



” Cứ định như vậy đi, tôi đợi cậu.”



Bởi vì sự xuất hiện của sắc lang, tiết kiệm được tiền điểm tâm, đuổi Cố Tử Triều đi, Trương Huyền lại lấy một hộp sô cô la nhân rượu, lúc đưa cho nhân viên tính tiền hỏi: “Vị tiên sinh vừa rồi rất hay đến?”



Ông Cố là khách hàng thân thiết của cửa hàng chúng tôi, tâm tình hôm nay của ông ấy không tồi, thoáng cái đã mua rất nhiều.”



“Cô làm sao biết tâm tình ông ta tốt?”



“Là ông ấy tự nói a, lúc tâm tình tốt sẽ ăn rất nhiều đồ ngọt, đoạn thời gian trước ông ấy rất lâu không đến, tôi còn tưởng là ông ấy đã chuyển đến nơi khác rồi.”



Đẹp trai, vĩnh viễn là giấy phép thực dụng nhất trong giao tiếp, nhân viên cửa hàng đối với Trương Huyền phục vụ quả thực đến độ hỏi gì đáp nấy, giải thích tường tận, sao lấp lánh trong mắt còn sáng hơn đèn trang trí ở cửa hàng, hi vọng anh chàng đẹp trai này có thể cho mình thêm vài phần ấn tượng.



Về đến nhà, Trương Huyền đem hộp sô cô la nhân rượu làm phần thưởng cho Nghệ, cậu phát hiện con động vật nhỏ này đối với chất cồn không hề có lực miễn dịch, quả nhiên Nghệ vô cùng vui vẻ nhận quà.



Niếp Hành Phong vào bếp nấu cơm, Trương Huyền ngồi trên sô pha, nhìn bóng lưng anh thở dài: “Chủ tịch, quen anh chăm cho một ngày ba bữa, sau này anh đi, tôi phải làm sao đây?”



Niếp Hành Phong quay đầu, bốn mắt nhìn nhau.



『 Tôi lưu lại làm cơm cho cậu, hoặc là, cậu đến nhà tôi ở là được! 』 Nhìn chằm chằm Niếp Hành Phong, Trương Huyền hi vọng anh sẽ nói như vậy.



『 Nếu cậu muốn ăn sau này tôi có thể ngày nào cũng nấu cho cậu. 』 Tim đập liên hồi, Niếp Hành Phong gần như theo cách nghĩ của Trương Huyền thốt ra.



” Thực ra, lão đại, cậu không cần phải lo lắng như vậy! Đừng thấy tôi chỉ là con dơi, thực ra tôi cũng rất biết nấu cơm a, mặc dù có thể nấu không ngon bằng chủ tịch, nhưng tuyệt đối không độc chết người. Làm thức thần, một chút việc này tôi cũng có thể giúp được.



Trong không gian bốn mắt chăm chú nhìn nay, lại thêm một con dơi rất không thích hợp xen vào, vỗ cánh Mao Toại tự tiến (3)



(3) Mao toại tự tiến: Mao Toại tự đề cử mình ( tự tin vào khả năng đảm đương trách nhiệm quan trọng mà mạnh dạn tự tiến cử. Dựa theo tích: Khi quân đội nước Tần bao vây nước Triệu, Bình Nguyên Quân nước Triệu phải đi cầu cứu nước Sở. Môn đệ Mao Toại của ông tự đề xuất được đi cùng. Ở đó, may nhờ tài năng của Mao Toại mà Bình Nguyên Quân mới thu được thành công như ý muốn)



Game Over.



Sau khoảng yên lặng ngắn ngủi, Niếp Hành Phong quay người nấu cơm, Trương Huyền quay người xem ti vi, chẳng hiểu sao lại bị xem nhẹ, Nghệ kì quái vò đầu, trong miệng vẫn nhai sô cô la, phán định – loài người, quả nhiền là động vật khó thuyết phục nhất.