Thiên Sư Chấp Vị
Chương 16 :
Ngày đăng: 13:20 19/04/20
Niếp Hành Phong rút ra một điếu thuốc, nghĩ nghĩ, lại nhét vào, đem gói thuốc ném vào thùng rác.
Anh quay lại phòng liệm thi, Kiều Linh đã tỉnh táo lại, nhìn thấy anh, cúi người thật sâu với anh.
“Thật xin lỗi, chuyện anh trai làm cho mọi người lo lắng , xin cho tôi một chút thời gian, tiền anh ấy thiếu công ty tôi sẽ từ từ hoàn lại.”
Niếp Duệ Đình chưa đề cập chuyện Kiều Dương tham ô với Kiều Linh, là chính cô ta nhận ra, Kiều Dương gần đây gửi vào tài khoản của cô một số tiền lớn, còn nói với cô nếu anh ta có chuyện gì không cần thương tâm, lúc ấy cô liền cảm thấy được bất thường, không nghĩ tới cuối cùng lại thật sự xảy ra chuyện.
Niếp Hành Phong an ủi Kiều Linh vài câu, không đề cập gì đến chuyện tiền bạc, còn đưa số di động của mình nói cho cô ta, để khi cô có khó khăn dễ dàng liên lạc.
Khoản tiền lớn đó nếu thực làm cho Kiều Linh bồi thường, chỉ sợ cô mấy đời đều bồi không hết, một khi đã như vậy cần gì phải làm khó xử cô ấy. Hơn nữa, Kiều Dương ngoài ý muốn tử vong anh cũng có một phần trách nhiệm, lúc ấy nếu anh không đuổi theo, có lẽ sẽ không tạo thành kết quả bi thảm kia, Kiều Dương tuy rằng phạm tội, nhưng tội không đáng chết.
Về phần Kiều Dương tại sao lại đến nhà Trần Tuyết Nhi, cũng chỉ có chính anh ta mới biết được .
Trước cửa có bóng người chợt lóe, một cô gái mặc váy màu đen ở bên ngoài nhẹ nhàng lướt qua, lập tức liền rời đi .
Niếp Hành Phong nhìn thấy, vội cáo từ Kiều Linh. Anh đuổi theo ra nhìn quanh, thấy cô gái mặc váy đen đã đi đến phía cầu thang.
“Tiểu thư, xin chờ chút!”
Cô gái không thèm để ý đến, đi xuống cầu thang, tiếng chuông đột nhiên truyền ra từ túi xách, cô thoáng dừng lại, lấy di động ra, nhìn nhìn màn hình nhưng không có tiếp cuộc gọi.
Tiếng chuông vang lên không dứt, trong hành lang dài yên tĩnh nghe hết sức chói tai.
“Trần tiểu thư, tại sao không nghe máy? Là không biết nói cái gì với tôi phải không?”
Niếp Hành Phong chậm rãi đến gần cô gái, ngắt cuộc gọi.
Cô gái xoay người, không trả lời, yên lặng nhìn anh.
Cô có khuôn mặt trái xoan thực kiều mỵ, mái tóc bay bay, rất giống ảnh chụp trên hồ sơ của Trần Tuyết Nhi, nhưng anh biết bọn họ không phải cùng một người, cô ta là Trần Băng Nhi, chị gái Trần Tuyết Nhi.
“Số điện thoại di động này là đồng nghiệp của cô nói cho tôi biết, tôi gọi rất nhiều lần nhưng đều không được, đồng nghiệp nói cô đi thành phố khác công tác, kỳ thật cô cũng không có đi công tác, mà là giả thành Trần Tuyết Nhi, ở công ty tôi giả thần giả quỷ đúng không?”
Trên đời này căn bản là không có quỷ, ngay từ đầu anh liền đối với cái gọi là u hồn cảm thấy kỳ quái, nhưng trên đường tìm hiểu bị Trương Huyền làm lầm phương hướng, cho đến khi ở nhà Trần Tuyết Nhi nghe được bà dì của cô nói câu cuối, mới đột nhiên tỉnh ngộ, tất cả đều là Trần Băng Nhi đang làm trò quỷ.
Bị vạch trần thân phận, Trần Băng Nhi thực bình tĩnh, nói: “Chúng ta đổi nơi nói chuyện được không?”
Hai người đi vào phòng nghỉ ngơi, Trần Băng Nhi ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề nói: “anh đoán không sai, tôi là Trần Băng Nhi, có điều tôi có đi công tác, chính là trên đường đi công tác cảm ứng được em gái gặp chuyện không may, cho nên quay lại.”
“Cảm ứng?”
Trần Băng Nhi cười cười.
“Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn, tôi và em gái có một mối liên hệ rất vi diệu, tôi có thể cảm giác được suy nghĩ, hành động, thậm chí an nguy của nó, lần này cũng giống như thế, tôi cảm ứng được nó có nguy hiểm, nó cầu cứu tôi, tôi rất lo lắng, cho nên liền chạy trở về, nhưng hết thảy đều đã chậm.”
Niếp Hành Phong không tin quỷ thần, có điều đối với ý kiến tâm tính tự cảm ứng có thể đồng ý, hỏi: “Cô đã cảm giác được Trần Tuyết Nhi xảy ra chuyện, tại sao không báo cảnh sát?”
“Anh cho rằng cảnh sát sẽ tin tưởng chuyện cảm ứng sao? Tôi không phải không nghĩ báo cảnh sát, mà là ngay cả chính tôi cũng không biết Tuyết Nhi đã xảy ra chuyện gì, hiện tại ở nơi nào, tôi chỉ có thể bằng cảm giác đến công ty tìm nó, ngay tại tầng hai mươi ba, gần văn phòng của anh, tôi có thể cảm giác được có tồn tại hơi thở của nó, nhưng chỉ có như vậy thôi.”
“Cô làm sao biết bảng biểu có vấn đề? Cô muốn tôi hỗ trợ điều tra, tại sao không trực tiếp nói với tôi, ngược lại giả làm quỷ dọa người?”
Đêm đó ở bãi đỗ xe, anh thật đúng là bị hù dọa, tuy rằng không tin quỷ thần, nhưng bây giờ nhớ tới cảm giác đó, vẫn là có chút sởn gai ốc.
“Bảng biểu có vấn đề? Tôi không biết, tôi chỉ là chỉ cảm giác nó có hơi thở của Tuyết Nhi mới lấy đến giao cho của anh, chuyện đêm đó thật ngại quá, tôi nghĩ nếu trực tiếp đi mời anh giúp đỡ, anh nhất định sẽ không để ý, cho nên mới làm như vậy.”
Thì ra là thế, không nghĩ tới bởi vậy đánh bậy đánh bạ, tra ra tài vụ có vấn đề.
“Cô hù dọa Kiều Dương, là bởi vì hoài nghi em gái cô gặp chuyện không may có liên quan đến anh ta?”
“Bữa sáng làm xong rồi!”
Một tiếng kêu to cắt ngang lời Niếp Hành Phong, Trương Huyền đẩy cửa tiến vào, trên người cậu ta mặc áo ngủ, đôi mắt giống như lúc thức dậy sáng sớm hôm qua, biến thành màu xanh thẳm xinh đẹp.
Niếp Duệ Đình lập tức thức thời câm miệng.
“A, nguyên lai Trương Huyền đã ở, em đây không quấy rầy hai người, phát tiết một chút cũng tốt, có điều đừng quá quá độ đó, nói chuyện sau.”
Điện thoại bị ngắt, nhìn Trương Huyền, Niếp Hành Phong vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi.
Trương Huyền nháy nháy đôi mắt xinh đẹp, hỏi: “Hình như không vui?”
Hít sâu, hít sâu.
Niếp Hành Phong cố gắng hít thở, bi ai phát hiện, nhân sinh tốt của mình sau này có thể đều bị hủy trên tay tiểu thần côn ngu ngốc này.
Ngày thứ ba sau khi Chu Ngôn tự sát, Niếp Hành Phong nhận được điện thoại của cục cảnh sát, mời anh đến xử lý công việc liên quan, vợ Chu Ngôn đã mất, hai cô con gái hiện tại đều ở nước ngoài, ông ta ở đây không có người thân, Niếp Hành Phong đã báo Lý Đình thông báo cho con gái ông ta trở về, nhưng xem ra mất chút thời gian.
Báo cáo khám nghiệm tử thi của Chu Ngôn đã có, xác định ông ta là do là não bị va chạm mạnh gây nên tổn thương nghiêm trọng dẫn đến tử vong, những chữ ông ta viết trước khi chết cũng chứng thật là bút tích của ông ta, cho nên cảnh sát kết luận ông ta tự sát.
“Nhưng có một điểm rất kỳ quái, chính là người chết chân có một vết thâm xanh, có thể là ông ta đi va chạm vào bàn.” Cảnh sát tiếp đãi Niếp Hành Phong chỉ vào ảnh chụp khám nghiệm tử thi nói.
Trên ảnh chụp Chu Ngôn phía dưới đầu gối phải lộ ra vết thương kỳ quái rộng khoảng hơn hai cm, nhưng cũng không thực rõ ràng.
“Có thể là do va chạm trước đó hay không?”
“Sẽ không, bình thường sau khi va chạm, bởi vì mạch máu bị tác động nên máu chảy khá chậm, chờ máu tụ đến vị trí bị thương, mới có thể hình thành vết thâm, mà con người sau khi tử vong huyết lưu dần dần ngừng lại, trước khi chết trải qua va chạm rất khó hình thành màu xanh tím, đa số là màu đen.”
“Có lẽ là có người đẩy ông ta xuống lầu, khi giãy dụa va chạm tạo thành? Rèm cửa đều bị kéo rách, một người muốn tự sát có khả năng liều chết túm lấy rèm không?”
Cảnh sát nở nụ cười.
“Người nhảy lầu không dám nhìn xuống phía dưới, cho nên sẽ kéo rèm, theo góc độ tâm lý học giải thích, là cảm giác sợ hãi trước tử vong. Người chết cao một mét tám, có thể đem ông ta đẩy tới trên bàn, đẩy tiếp xuống lầu phải là người đàn ông rất khỏe, hơn nữa nhất định sẽ lưu lại dấu vết, nhưng lúc ấy không ai nghe được tiếng động gì, quan trọng nhất là, cửa phòng bị khóa trái, nếu có hung thủ, vậy kẻ giết người sau đó ở đâu?”
Cảnh sát nói rất khẳng định làm cho Niếp Hành Phong nhớ tới ý kiến oan hồn lấy mạng của Trương Huyền, không khỏi cười tự giễu.
Ông ta nhất định bị quỷ bám thân , lại có một chút tin cách nói của Trương Huyền. Có thể là trong tiềm thức, anh không tin Chu Ngôn tự sát, Chu Ngôn là người trầm ổn kiên nhẫn, anh tin tưởng mình không nhìn lầm.
Nếu là oan hồn lấy mạng, vậy oan hồn đó là ai? Trần Tuyết Nhi sao?
Ra khỏi cục cảnh sát, Niếp Hành Phong gọi điện thoại cho Trần Băng Nhi, nhưng tiếng chuông vang thật lâu cũng không thấy có người nghe máy.
Quay lại công ty, đem sổ sách tài vụ Chu Ngôn từng động vào sửa sang lại lấy ra , bên trong quả nhiên có rất nhiều dấu vết sửa đổi, nhìn đến những thứ này, Niếp Hành Phong cảm thấy đau cả đầu.
Anh nên giải thích như thế nào với ông nội về chuyện Chu Ngôn tham ô của công, sợ tội tự sát?
Ngay lúc phiền lòng, điện thoại nội tuyến của Lý Đình gọi tới, nói Trương Huyền đến tìm anh, hỏi có muốn để cho cậu ta vào hay không.
“Hỏi cậu ta có chuyện gì, không có việc gì liền lập tức đi làm việc, đừng đến làm phiền tôi!”
Niếp Hành Phong tức giận đáp lại một câu, chợt nghe đến thanh âm trong trẻo của Trương Huyền từ bên kia điện thoại truyện tới.
“Làm phiền nói cho chủ tịch, tôi đêm nay không thể cùng anh ấy qua đêm, tôi phải về nhà một chuyến, em trai tôi rất nghịch ngợm, vẫn để nó một mình ở nhà, tôi lo lắng. Bất quá nhà của chủ tịch tôi đều đã bố trí, tuyệt đối không thành vấn đề, để anh ây nghỉ ngơi dưỡng sức cho thoải mái.”
Nghe được Lý Đình cổ quái “vâng” một tiếng trả lời, Niếp Hành Phong buông mạnh điện thoại xuống.
Tiểu thần côn chết tiệt, cậu ta nhất định phải đem mọi việc nói một cách mờ ám như vậy sao chứ?