Thiên Tài Cuồng Phi

Chương 112 : Thiếu niên dã thú

Ngày đăng: 23:24 19/04/20


Thanh âm này đến vạn năm sau nàng cũng sẽ không quên.



Dừng bước trong giây lát, ánh mặt trời chiếu sáng khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ, nàng gương nhẹ bờ môi, con ngươi đảo qua khuôn mặt đầy cao ngạo của thiếu nữ kia, thản nhiên nói: “Ngươi là đang nói ta? Ta cũng không nhớ rõ ngươi là ai, đừng có như chó điên cắn loạn người như thế.”



“Ngươi…” Hiên Viên Tinh Nhi đầy căm phẫn trừng mắt nhìn Dạ Nhược Ly, bàn tay trắng như phấn năm chặt lại, trong mắt không hề che giấu hận ý: “Phế vật, ngươi mắng ai là chó điên? Bản quận chúa nói cho ngươi biết ở Hiên Viên quốc này bản quận chúa mới là nhân tài kiệt xuất nhấ, chính là đệ tam thiên tài, phế vật như ngươi không có đủ tư cách so sánh với ta.”



“Ngu ngốc, ngươi vẫn cho rằng đây vẫn là Hiên Viên quốc ngày trước sao? Ngầy đó thiên tài chắc không nhiều lắm?” Gương mặt thanh tú của Gia Nhi bỗng nhiên lạnh lẽo, khinh bỉ nhìn Hiên Viên Tinh Nhi.



Thật là đồ ngu ngốc, ả ta bất quá chỉ là võ giả mà thôi sao có thể cảm nhận được huyền lực chấn động trên người tiểu thư? Nếu không phải tiểu thư luôn giấu kín thì nàng chính là đệ nhất thiên tài của Hiên Viên quốc, huống hồ nha hoàn nho nhỏ như nàng cũng có thể đánh cho đồ ngu ngốc này một trận nhừ tử.



“Ngươi chính là con gái của Bắc Ảnh tướng quân?” Bên cạnh Hiên Viên Tinh Nhi là một vị nam tử cầm quạt xếp, con ngươi dừng lại trên người Dạ Nhược Ly, khoé môi nở ra độ cong, kinh diễm (kinh động) nói: “Tựa hồ khác quá xa trong lời đồn, ta vẫn cho là nữ nhi của Bắc Ảnh tướng quân xấu xí đến nỗi không thể gặp người, không nghĩ tới là một tuyệt đại giai nhân như vậy.”



“Nhu thế nào? Ngươi để ý phế vật này sao?” Gương mặt Hiên Viên Tinh Nhi lạnh lẽo, trầm giọng hỏi.



“Ha ha, sao có thể như thế?” Nam tử bắt buộc bản thân thu hồi vẻ ánh mắt kinh diễm, khuôn mặt tuấn tú bày ra dáng vẻ tươi cười: “Trong lòng của tại hạ quận chúa chính là người quan trọng nhất!”



“Ngươi thức thời đấy,” Hiên Viên Tinh Nhi phát ra tiếng hừ lạnh, cao ngạo liếc mắt nhìn Dạ Nhược Ly, trong mắt ngậm lấy vẻ đắc ý. Mặc dù ả ta không thích nam nhân này nhưng ít ra hắn cũng là người theo đuổi mình, người này cũng có thể nói là nam nhân kiệt xuất, mà nam nhân như vậy theo đuổi nội tâm dục vọng của ả ta thật sự rất thoả mãn.




Trường đấu thú này, trang trí cực kì xa hoa đồ sộ, chung quanh người ngồi chật cứng, vì trên đường xảy ra chuyện như vậy nên khi nàng đến trận đấu đã bắt đầu. Mà trướng đấu thú này y như nghĩa cũng nó, là con người và Huyền thú vật lộn với nhau.



Đây là vì tiền tài mà ra sức liều mạng, nếu có thể thành công sẽ được không ít tài phú nhưng thường rất nguy hiểm, dù sao đấu tay đôi với Huyền dã thú nếu không cẩn thẩn sẽ mất mạng ngay lập tức. Cho nên không phải là vạn bất đắc dĩ không ai chọn phương pháp kiếm tiền này.



Lúc này giữa sàn đấu là Huyền thú kim cang cấp năm đối diện là một thiếu niên tóc tài bù xù, ăn mặc rách rưới. Thiếu niên nhìn chăm chăm vào Huyền thú kim cang kia, trong đôi mắt không chút tính người mà lộ ra dã tính, hắn nắm chặt tay thành nắm đấm dùng sức đánh về đầu của Huyền thú kim cang.



“Ầm ầm!”



Ngay lúc thiếu niên dùng toàn lực thi triển một kích đó, Huyền thú kim cang trước mặt mọi người thân thể cực lớn ngã ầm xuống đất.



Lực vừa rồi cũng rút hết sức lực của thiếu niên, hắn cũng ngồi bệt xuống, máu tươi và mồ hôi quệt lại, hắn vươn tay lau lau, miệng thở hổn hển, trong phút chốc một bộ áo trắng đập vào mắt, thiếu niên ngơ ngác chậm rãi ngẩng đầu lên, con mắt như sói nhìn chăm chú vào nữ tử áo trắng.



“Cô nương, người không thể vào đây, mau rời khỏi chỗ này đi!” Người quản lý trường đấu thú phát hiện Dạ Nhược Ly, nhướng mày, nhanh chóng chạy đến bên Dạ Nhược Ly và thiếu niên kia.



Dạ Nhược Ly không rảnh chú ý tới người kia, hướng tới thiếu niên đang ngồi nghỉ ngơi kia vươn tay, con ngươi đen như đêm trời toả ra ánh sáng tự tin dị thường: “Ngươi có nguyện ý theo phục tùng ta? Nếu ngươi nguyện ý, ta tin tưởng ngươi vĩnh viễn sẽ không hối hận với quyết định ngày hôm nay.”