Thiên Tài Cuồng Phi

Chương 119 : Hoàng thú? Bắt được đem làm toạ kỵ

Ngày đăng: 23:25 19/04/20


Con ngươi nhìn xuống, vuốt ve đầu Thanh Long, khoé môi nở nụ cười, nhàn nhạt hỏi: “Thanh Long, ngươi rất cường?”



Thân thể co lại, Thanh Long cẩn thận nhìn Dạ Nhược Ly sau đó quăng mắt nhìn về phía hai vị khách không mời mà tới kia, chớp đôi mắt trong veo như nước, nói với vẻ chắc chắn: “Không, ta rất yếu, thật sự rất yếu, cho dù là người bình thường cũng có thể giết chết được ta, ta sao có thể là Huyền thú có thực lực cường đại được?”



Cho dù cường đại, nó cũng không thừa nhận, thoạt nhìn hai người này không giống như người tốt. Huống chi trong thủ hạ của chủ nhân, nó đúng là yếu nhất nếu không cũng không sớm tỉnh lại nhất, nhưng chỉ cần nó có thể khôi phục lại thực lực kiếp trước hai ngươi kia cũng không phải là đối thủ của nó, đáng tiếc thời gian tỉnh lại vô cùng ngắn nên không thể phục hồi lại được.



“Tiểu nha đầu, ngươi tưởng rằng hai người bọn ta là đồ ngu sao?” Người áo đen mỉa mai nói, ánh mắt thâm thuý khoá chặt vào Thanh Long: “Bất luận hôm nay xảy ra chuyện gì ta nhất định phải đem con rắn nhỏ này mang về rừng rậm Huyền thú, con người là đám chùng tộc ti tiện không xứng có được nó.”



Huyền thú cấp thấp bọn hắn có thể không quan tâm nhưng nếu phát hiện ra thực lực cường đại thì bọn họ nhất định phải mang về. Vì bọn hắn không cho phép Huyền thú giúp đỡ con người, Huyền thú chỉ có thể trở về với rừng rậm Huyền thú mà thôi.”



“Tứ ca, đừng nói nhiều với nàng ta, trực tiếp đoạt lấy là xong,” Nam nhân kia xoa tay tiến tới, khuôn mặt đầy khinh thường hiển nhiên không đem thiếu nữ trước mặt để vào mắt: “Này tiểu nha đầu, đây là ngươi tự chuốc khổ vào thân, đừng trách thúc thúc hạ thủ không lưu tình.”



“Chờ một chút!” Trước khi nam nhân kia ra tay, Dạ Nhược Ly lên tiếng.



“Ha ha, tiểu nha đầu sợ rồi sao?” Nam nhân dừng động tác lại, dương dương tự đắc nhìn Dạ Nhược Ly.



“Ta biết rõ ra không phải là đối thử của các ngươi, chiến đấu đối với chúng ta mà nói không có ý nghĩa gì.” Dạ Nhược Ly liếc nhìn nam nhân, con mắt rơi vào người áo đen, lộ vẻ tinh quang: “Chắc tình trạng cơ thể ngươi, ngươi biết rõ phải không?”



Người áo đen cả kinh, khiếp sợ nhìn chằm chằm vào Dạ Nhược Ly, người thiếu nữ này sao có thể biết chuyện đó?



“Đúng vậy, ta đúng là bị tổn thương nặng,” Nắm chặt nắm đấm, người áo đen tràn đầy căm hận: “Đều là do con người đê tiện, nếu không phải ta bị ám toán ta sẽ không bị trì trệ tu vi không thể tiến thêm được như thế, nhưng cái này với ngươi có quan hệ gì?”



Khoé môi hơi nhếch lên, Dạ Nhược Ly vuốt cằm, bộ dạng lộ ý thâm trường: “Nếu ta nói ta có thể giúp ngươi thì sao?”




“Ngươi có thể yên tâm, Dạ Nhược Ly ta nói được làm được, chỉ là trước đó có thể nói cho ta biết tên của các ngươi?” Dạ Nhược Ly cười nhạt một tiếng, nàng đã sớm luyện xong đan dược chữa thương chỉ có điều trong vòng ba năm nàng sẽ không đưa cho bọn họ, ai biết được khi có đan dược rồi bọn họ có chạy trốn hay không? Đối với người xa lạ nàng không dễ dàng tin tưởng.



“Ta là Báo Vương, huyền báo, đây là đệ đệ ta Ưng Vương, tên Huyền Ưng.”



Ưng Vương? Dạ Nhược Ly nháy mắt con mắt đen nhìn Huyền Ưng: “Ngươi xác nhận ngươi không phải là Hùng Vương hay Hổ Vương?”



Huyền Ưng lập tức xịu mặt, hắn chỉ hơn cường tráng một chút nhưng hắn là Ưng Vương hàng thật giá thật 100%.



“Khục khục.’ Huyền Báo ho hai tiếng, trong mắt mỉm cười vỗ vỗ bả vai Huyền Ưng: “Ngũ đệ, đệ nên giảm béo rồi, từ nay về sau mỗi ngày chỉ được phép ăn một bữa cơm.”



“Cái gì?” Nghe vậy, Huyền Ưng trực tiếp nhảy dựng lên, hai mắt rưng rưng đáng thương bắt lấy cánh tay của Huyền Báo: “Tứ ca, huynh không thể đối xử với đệ như thế, huynh chính là đang mưu sát đệ, mỗi ngày ăn có một bữa cơm huynh không muốn ta sống nữa phải không?”



“Thật sao? Không muốn? Vậy đệ có thể trở về rừng râm Huyền thú.”



“Đừng, đừng, là huynh đệ ruột, đệ nghe lời huynh là được chứ gì.”



Dạ Nhược Ly bất giác mỉm cười, đối với Huyền thú Huyền Ưng này nàng không hề thấy ác cảm, tuy rằng lúc đầu nhìn không hợp mắt nhưng tính cách làm nàng có chút thưởng thức. Lúc này Dạ Nhược Ly cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn đằng sau mình, tuy không có ác ý nhưng nàng vẫn nên phòng vệ thì hơn.



Người đằng sau nheo cặp mắt phượng dài hẹp, đôi môi đỏ mọng nở ra dáng vẻ tươi cười điên đảo chúng sinh, ánh mắt nhìn thật sâu vào thiếu nữ, thì thào lẩm bẩm: “Vậy mà cũng bị phát hiện? Ha ha, bổn vương thật muốn biết ngươi có bao nhiêu bí mật.”



Dứt lời, một trận gió thổi qua, nam nhân đứng trên cây biến mất nhưng chưa từng xuất hiện….