Thiên Tài Cuồng Phi

Chương 18 : Thế lực kia

Ngày đăng: 23:24 19/04/20


“Cha dượng, ta quá kém cỏi sao?” Không chịu được không khí trầm mặc theo chút nào nữa, Dạ Nhược Ly khẽ nhíu mi tâm, con mắt trong như nước nhìn Bắc Ảnh Thần.



Bắc Ảnh Thần cuối cùng cũng hồi phục lại tinh thần, hắn nhìn về phía Dạ Nhược Ly, trong mắt hiện ra tia cổ quái.



Quả nhiên là thiên phú của nàng quá kém? Lúc đầu còn tưởng thân thể này còn thiên phú hơn cả kiếp trước. Ai ngờ giai đoạn trước thiên phú đúng là biến thái nhưng giai đoạn sau sức mạnh không đủ, mặc dù nàng có phương pháp liệu đan dược để gia tăng sức mạnh nhưng với thực lực bây giờ sao có thể điều chế được đan dược đây?



“Phế vật….”



Nghe Bắc Ảnh Thần nói hai chữ này, tâm Dạ Nhược Ly lại càng chùng xuống nhưng nàng chưa kịp mở miệng, một chuỗi âm thanh như sấm ầm ầm nổ vang: “Con mẹ ngươi (nguyên gốc của tác giả =))) nếu con là phế vật thì trên toàn bộ đại lục này ai mới được gọi là thiên tài?”



Bộ dạng Bắc Ảnh Thần vô cùng đả kích, có chút ai oán trừng mắt nhìn Dạ Nhược Ly, khí khái hào hùng tuấn lãng ngay lập tức bị sụp đổ: “Khảo sát ánh sáng chia làm bảy màu là đỏ, vàng, da cam, lục, lam, thanh, tím, trong đó tím là ánh sáng yếu nhất, ánh sáng mạnh nhất tất nhiên là đỏ, con là người thứ ba đạt được ánh sáng đỏ, người đầu tiên chỉ bỏ ra mười năm đã đạt tới huyền giả đình phong.”



Nghe vậy, Dạ Nhược Ly nao nao, sách cổ chỉ miêu tả bề ngoài của đá kiểm tra huyền lực chứ không ghi phương pháp khảo nghiệm, vì thế Dạ Nhược Ly tự nhiên sẽ không biết ánh sáng đỏ có y nghĩa gì.



“Con có biết người thứ hai là ai không?” Bỗng Bắc Ảnh Thần rủ con ngươi xuống, khuôn mặt tuấn tú hiện vẻ nghiêm túc.



“Ai?”



“Ly Phong quốc Tứ hoàng tử, Cung Vô Y.”



Ngay lập tức trong đầu Dạ Nhược Ly hiện lên một gương mặt tuấn mỹ yêu nghiệt, nhưng ấn tượng sâu sắc nhất vẫn là bộ quần áo đỏ như lửa và đôi mắt phượng chứa đầy âm lãnh. Thì ra là hắn? Hắn lại là người thứ hai khảo sáng được ánh sáng đỏ thiên tài.
“Con về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai theo ta tiến cung”, Bắc Ảnh Thần buông tay, khẽ thở dài nói.



“Vâng.” Dạ Nhược Ly gật nhẹ đầu, bước ra khỏi phòng, mà chuyện ngày hôm nay xảy ra trong thư phòng Bắc Ảnh Thần không hề nói cho ai biết kể cả thuộc hạ hắn tin tưởng nhất – Lăng.



Sáng hôm sau.



Bông tuyết đã ngừng rơi, khắp nơi đều phủ một lớp trắng xoá, dẫm lên sẽ phát ra tiếng vụn nhỏ nghe rất vui tai. Rời khỏi Ly Phong quốc là lúc cuối thu mà nay đến Hiên Viên quốc đã là mùa đông rồi.



“Hinh nhi, nàng không vào cung cùng bọn ta sao?” Bắc Ảnh Thần nắm tay Dạ Nhược Ly đứng chỗ cửa chính, ánh mắt lưu luyến không muốn rời khỏi Lam Hinh.



Lam Hinh mỉm cười giúp một lớn một nhỏ sửa sang lại xiêm y, cảnh tượng thật sự quá ấm áp khiến cho nha hoàn và thị vệ đi ngang qua cũng phải dừng chân lại nhìn.



“Không được,” Lam Hinh lắc đầu, nghĩ tới hoàng hậu và thái tử nơi xa lòng thấy chua xót vô cùng, sau đó khẽ thở dài nói: “Chàng và con đi sớm về sớm, tiểu Ly nhi, con phải nghe lời Thần thúc thúc, trong cung không giống như ở nhà,khắp nơi đều phải thận trọng, không được chạy loạn, không được trêu chọc đám con cháu hoàng gia…”



Dạ Nhược Ly giật giật khoé miệng, Lam Hinh cứ nghĩ nàng là tiểu hài tử nên cứ dăn dò lung tung, nàng thật sự rất phiền lòng. Chỉ là hoàng cung thôi mà, cũng không phải là đầm rồng hang hổ, nhưng nếu có người dắm bắt nạt nàng thì nàng – Dạ Nhược Ly cũng không phải quả hồng mềm để người khác tuỳ ý nhào nặn.



“Yên tâm đi Hinh nhi, còn có ta ở đó nữa mà, ngược lại ta muốn xem xem ai dám bắt nạt tiểu Ly nhi.” Trong mắt hiện ra tia bá khí nhưng nhìn về phía Lam Hinh thì khuôn mặt tuấn mỹ lại hồi phục sự ôn hoà, cuối cùng lưu luyến nói: “Ta đi đây!”



Xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn sàng, Lăng cầm cây roi dài ngồi trên thanh mã thú, đợi Dạ Nhược Ly và Bắc Ảnh Thần ngồi vào mới vung roi, xe ngựa chạy đi rất nhanh bụi bay đầy trời, trong nháy mắt biến mất khỏi tầm nhìn của Lam Hinh….