Thiên Tài Cuồng Phi - Phế Vật Tam Tiểu Thư
Chương 18 : Khiêu khích 1
Ngày đăng: 15:08 30/04/20
Lạc Vân Hi thanh sắc nghiêm nghị, không chỉ làm Đồ Cương sợ tới mức chân tay luống cuống, mà còn làm cho Đồ Tứ sợ đến co quắp bủn rủn
Con mẹ nói, ai nói tam tiểu thư Lạc gia là phế vật, hắn liền liều mạng với người đo!
Người này nếu là phế vật, khắp thiên hạ tin chắc không ai bình thường!
Giờ phút này, trong lòng đem Đồ Cương hận chết, cảm thán chính mình coi như xong!
Không chỉ có hai người bọn họ phản ứng kịch liệt, toàn bộ Lạc gia cũng đều lâm vào kinh sợ
Lạc Kính Văn trên mặt thập phần kinh ngạc, hắn nhìn chằm chằm nữ nhi này, quả thực không thể tin được, nàng lại dám dùng thanh âm lớn tiếng như vậy để nói chuyện?
Chẳng lẽ ở thôn quê ngây ngốc ba năm, lá gan thật sự có thể lớn lên sao?
Hắn gật gật đầu, mở miệng nói: "Hi Nhi nói đúng, Đồ Cương, ngươi làm cho bản úy thất vọng rồi! Người đâu, đem hai người này đem hai mươi đại bản, đuổi ra khỏi phủ thái úy, để răn đe!"
Đồ Cương cùng Đồ Tứ nức nở bị kéo xuống, chỉ trong chỗ lát, bên ngoài đại sảnh truyền tới tiếng "Ba ba ba"
Lạc Kính Văn lúc này mới vừa lòng nói: "Hi Nhi, Kỳ Nhi, lại đây thỉnh an mẫu thân vào di nương đi"
Ánh mắt dừng lại trên người Lạc Vân Hi: "Hoàng thượng cùng thái hậu có thể còn vì chuyện năm đó không muốn gặp ngươi, nhưng Lương quý phi lại chỉ tên ngươi muốn gặp, cho nên buổi tối, ngươi an phận một chút cho ta, nếu lại gây chuyện cho ta...."
Trong lời nói có uy hiếp
Lạc Vân Hi cười lạnh, đây được gọi là phụ thân sao, đời trước thân nhân của nàng có phải cũng như vậy?
Nàng không kiêu ngạo siểm nịnh đáp: "Nữ nhân tự biết có chừng mực"
Nàng nghĩ, nên đi nhìn tam di nương. Tại sao nàng trở về, lại không đi ra gặp nàng? Dù sao nàng ta cũng là mẫu thân của khối thi thể này
Xuân Liễu cùng Hạ Đào đi theo phía sau, ba người đi qua hoa viên, bỗng nhiên có một thứ gì đó muốn đánh tới trước mặt nàng
Mặt nàng trầm xuống, lắc mình tránh đi
Đưa mắt nhìn xuống, trên mặt đất có một chiếc bánh bao thịt trắng bóng
Đã bị cắn một miếng, thịt tràn ra bên ngoài
Lạc Vân Hi trong lòng vô cùng tức giận, cố nén đi xuống, phượng mâu lại hướng về phía trên cây
Một thiếu niên mày rậm mắt to ngồi ở trên cây cười ha ha, cười lại cảm thấy không thích hợp, đi xuống vừa thấy Lạc Vân Hi vẫn lẳng lặng đứng ở nơi đó, không có ủy khuất, cũng không có chạy trốn!
"A? Không phải là ở thôn quê đến ngu si rồi chứ?"