Thiên Tài Cuồng Phi - Phế Vật Tam Tiểu Thư
Chương 70 : Thí nghiệm của thái tử
Ngày đăng: 15:09 30/04/20
Edit: thu thảo
Mắt thấy thuyền hoa dần chìm xuống dưới hồ sen, mực nước trong khoang thuyền càng ngày càng cao, mà thuyền còn đang chìm xuống, rõ ràng, nơi này nước rất sâu.
Hắn không ngờ, nơi ẩn núp như vậy cũng sẽ bị lộ!
Lạc Vân Hi từ trong lời Đoan Mộc Triết nói đoán được, cổ thân thể này nhất định biết bơi lội, mà nàng kiếp trước, đối với bơi lội cũng không thành vấn đề.
Khi đó với nàng mà nói, đó không phải bơi lội, mà là một loại kỹ năng chuẩn bị để sinh tồn.
Tay trái Đoan Mộc không chút nào kiêng dè ôm lấy eo nàng, chân thon dài dùng lực nhảy xuống nước, cánh tay phải tự do vung lên. Như vậy, Lạc Vân Hi liền bị mang đi hết sức dễ dàng, vốn dĩ không cần làm gì.
Nàng cảm động lại lo lắng, dưới đáy nước không thể nói chuyện, liền đưa tay phải ra, chạm vào cổ tay hắn, ý bảo hắn buông ra.
Đoan Mộc Triết cũng không buông tay, vững vàng nâng nàng, ở dưới đáy nước chen lấn qua những cụm sen, hình như cũng không phí sức.
Vậy mà, tiếng bước chân ven hồ cũng bắt đầu lại gần.
Hô hấp của Đoan Mộc Triết dần dần trở nên nặng nề, dù sao bọn họ cũng không hô hấp, cũng sẽ trồi lên mặt nước lấy hơi.
Tiếp tục như vậy không phải biện pháp!
Lạc Vân Hi đưa tay bắt được tay Đoan Mộc Triết, làm cho hắn buông mình ra, sau đó như một con cá nhỏ bơi tới bụi rậm bên cạnh có mấy cây cỏ lau gần phiến lá sen, bẻ gãy thành cái ống, đưa cho Đoan Mộc Triết một cây.
Đoan Mộc triết mặc dù biết bơi, nhưng lại không biết bí quyết sinh tồn nơi đáy nước.
Lạc Vân Hi ngậm một ống lau vào trong miệng, một đầu khác thì đưa lên mặt nước, nhẹ nhàng dùng miệng hô hấp, nháy mắt mấy cái với Đoan Mộc Triết.
Đoan Mộc Triết vừa mừng vừa sợ, học theo nàng, dùng ống lau lấy hơi, quả nhiên, trong ngực liền tràn đầy không khí.
Lạc Vân Hi sợ hắn lại muốn chăm sóc mình, sẽ hết sức, vượt lên trước một bước bơi ra ngoài.
Y phục màu xám dán sát vào trên da thịt, càng làm nàng trông rất gầy yếu, nàng giống như một con cá nhỏ, nhẹ nhàng thoải mái bơi, trong nháy mắt liền bơi xa hắn mười mấy thước. Đoan Mộc triết không yên tâm đuổi theo.
Hai người càng bơi về trước càng phát hiện ra có gì đó không đúng.
Người hai bờ sông hình như đều tập trung vào bọn họ, mặc kệ bọn hắn bơi rất lâu, có tiếng bước chân quanh quẩn ở bên tai.
Lông mày Lạc Vân Hi hơi nhíu, tiếp tục như vậy cũng không có kết quả gì tốt. Cảm nhận được người trên bờ cũng không sát ý, đôi tay nàng đè xuống dưới, thân thể nhẹ nhàng hiện lên, một đôi mắt bén nhọn nổi trên mặt nước, xuyên qua lá sen rậm rạp chằng chịt, quan sát tình cảnh trên bờ.
Hai bên bờ hồ, đều là thị vệ áo đen, mà trang phục của bọn họ, nàng hết sức quen thuộc. Ánh mắt hơi trầm xuống, nàng đã nghĩ tới một người. Chẳng lẽ, chuyện này là hẳn làm sao?
Lúc này nàng lại chìm xuống mặt nước, vỗ lưng Đoan Mộc Triết một cái, đẩy hắn ra rất xa, mượn lực đẩy mình ngược lại, nhanh chóng đến gần hướng bên bờ.
"Bên kia có người!" Trên bờ có tiếng người hét lên.
Lực chú ý của tất cả thị vệ cũng bị động tĩnh trên mặt nước hấp dẫn.
Mà nơi bọn họ chú ý, giờ phút này cũng không có một người.
Lạc Vân Hi đã sớm trốn ra hơn 10m, vì bị huấn luyện tỉ mỉ mà nàng lặn xuống nước không phát ra tiếng động, cho dù là ở trong nước, cũng không thể để cho kẻ địch dễ dàng phát hiện vị trí của nàng.
Đoan Mộc Triết thấy hành động của nàng vô cùng kinh ngạc, trong mắt thoáng qua sự đau lòng.
Hi Nhi, đừng vì ta hy sinh lớn như thế!
Coi như hắn thật sự bị bọn họ phát hiện ra hai ta ở chung một chỗ, thì có thể thế nào?
Lúc này hắn giơ một cánh tay lên "Ào ào", phát ra tiếng vang lớn hơn.
"Ở nơi nào!"
"Đuổi theo!"
Có người nhảy "Bùm" xuống nước, nhanh chóng bơi về hướng Đoan Mộc Triết.
Lạc Vân Hi cũng ngẩn ra.
Thái giám kia hiển nhiên không biết bơi, "Bùm" Một tiếng rớt vào trong nước liền bắt đầu giãy giụa.
"Nếu như ngươi có thể cứu hắn, bổn điện hạ liền tin ngươi." Thái tử cười rất tàn nhẫn.
Kể ngu ngốc! Trong lòng Lạc Vân Hi thầm rủa một câu, thái tử này thật sự là không biết phân biệt nặng nhẹ! Chẳng trách không ai giúp đỡ hắn, lúc này nàng nói: "Thực xin lỗi, ta không thể cứu người. "
"Vậy công công này chỉ có thể chết. " Thái tử không tin Tề Sính Đình sẽ nói dối, có thể là không thể tin được Lạc Vân Hi biết cứu người.
"Buồn cười, Thái tử, hắn là người của ngài, lại chẳng phải người của ta, chết thì chết, liên quan gì tới ta? "
Lời vừa nói ra, người vây xem đều phát ra âm thanh hít khí lạnh.
Bọn hắn chưa bao giờ biết, phế vật này lòng dạ ác độc như vậy! Nhưng mà, vì sao phế vật này lại dám tùy tiện nói chuyện với Thái tử chứ? Nghĩ đến mấy ngày trước nàng nói chuyện tại Kim Hoa điện rất đúng mực hùng hồn, đều cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Đây thật sự là ba năm trước ở trên đại điện doạ kêu khóc lạc gia phế vật sao?
Sắc mặt Thái tử tái xanh, không ngờ Lạc Vân Hi lại dám làm khó hắn, hắn hiện tại thật sự không có đường lui.
Lạc Vân Hi, quả nhiên thay đổi!
Hắn hung hăng nắm chặt quả đấm, đang định lên tiếng, Lạc Vân Hi đột nhiên nói: " Thái tử điện hạ, thần nữ có biện pháp chứng minh chính mình biết cứu người. "
"Biện pháp gì? " Thái tử vội hỏi.
"Ta có một tật xấu, vừa nhìn thấy nữ tử mặc áo xanh mới đồng ý đi cứu, ngươi xem hôm nay Tề tiểu thư mặc y phục xanh lá cây, thì ta cứu nàng, ngươi hãy nhìn Vinh tiểu thư bên kia, nàng cũng mặc áo xanh, nếu như ngươi ném nàng xuống, ta nhất định sẽ cứu nàng lên."
Nói rồi, Lạc Vân Hi chỉ Vinh Lục nghiêng ngả lảo đảo đi tới được, nàng đưa khăn tay che trên mặt ngăn cản vết thương, ở trên ván thuyền xoay một vòng tìm cha nàng.
Thái tử có chút do dự.
Là hắn là bắt nạt kẻ yếu, thân phận nô tài thì có thể mặc hắn hành hạ, còn Vinh gia hắn không dám đắc tội.
"Chẳng lẽ Thái tử không dám?" Lạc Vân Hi kích tướng hắn, "Chỉ là làm thử nghiệm, nói vậy Vinh tiểu thư chắc sẽ rất tình nguyện phối hợp."
Thái tử nghĩ một lát, cắn răng nói: "Được. " Tiến lên ngăn cản đường Vinh Lục.
"Vinh tiểu thư, bản cung muốn làm một thử nghiệm, ngươi đồng ý phối hợp với bản cung một chút không? "
Hốc mắt Vinh Lục còn đầy lệ, đột nhiên bị Thái tử cản lại như thế, không rõ vì sao, liền vội vàng gật đầu: " Thái tử có gì cứ sai bảo, ta sẽ cố hết sức. "
Nàng nói vừa nói xong, Thái tử như trút được gánh nặng: "Đa tạ vinh tiểu thư." Nói rồi lui lại một bước.
Vinh Lục còn chưa kịp phản ứng, một tên thị vệ bên cạnh thái tử đã tiến lên nắm chặt áo nàng ta, hơi dùng sức, liền vứt nàng khỏi boong thuyền.
Người chung quanh đều nhịn cười.
Vinh tiểu thư này đúng thật là ngốc, bị thái tử lừa rồi.
Vinh Lục hét lên một tiếng, khăn tay che mặt bay khỏi mặt, cả người nàng ngã vào nước hồ lanh ngắt như băng, vô số nước tuôn về phía nàng.
"Cứu mạng!" Vừa mở miệng, nước đã điên cuồng trút vào.
"Mau cứu đi Lạc Vân Hi!" Thái tử giục.
Lạc Vân Hi nhịn cười, tay phải rút đai lưng ra, giả vờ khoa tay đến khoa tay đi tại boong thuyền.
Lạc Nguyệt Kỳ bên cạnh che miệng, quên đau đớn trên cổ mình, cố nén không cười ra tiếng, trong lòng lại sợ hãi.
Lạc Vân Hi quả nhiên là người thù dai! Người như thế, nàng không đắc tội được.
Nhưng mà, mình đã từng làm chuyện có lỗi với nàng...