Thiên Tài Cuồng Phi - Phế Vật Tam Tiểu Thư
Chương 75 : Tự làm tự chịu (Lạc Phi Dĩnh)
Ngày đăng: 15:09 30/04/20
Edit: thu thảo
Hai tay Đoan Mộc Triết dùng lực nhấn thân mình gầy nhỏ của Lạc Vân Hi vào ngực, dường như sợ nàng té xuống.
"Trong lúc Kim Hoa điện loạn nàng ấy bị dọa sợ, là ta không đúng, không nên cố muốn lấy công cứu phụ hoàng, liền dẫn nàng ấy vọt vào." Giọng nói của Đoan Mộc Triết nhạt nhẽo lẩm bẩm bên tai Lạc Vân Hi.
Chung đạo sĩ của Nam Sơn đã ở trên núi rất lâu, những năm nay không ít quý tộc trong kinh tìm đến để nhờ đuổi quỷ, thanh âm quả trạch, có chút tiếng tăm.
Lạc Vân Hi thầm nghĩ, người xuất gia qua lại với quý tộc nhà giàu có, làm sao còn có thể trpng sạch nổi đây?
"Đã như vậy, bây giờ ta phải về phủ xem náo nhiệt thôi." Lạc Vân Hi nói.
"Được." Đoan Mộc Triết thấy nàng không có cảm xúc khác thường, chậm rãi thả lỏng thở hắt ra một hơi.
Có một số việc, chính là hắn cũng không có cách nào tránh khỏi. Nhưng hắn biết, cảm xúc mà Hi nhi cho hắn, vĩnh viễn là một sự tồn tại bất đồng.
Hôm nay Lạc phủ không giống với thường ngày, cửa lớn sơn đỏ bóng đóng chặt không cho ai ra ngoài, ngoài cửa ngay cả một cái bóng của thị vệ cũng không thấy, bên trong phủ, có tiếng nhạc lúc có lúc không bay ra khỏi tường cao.
Đoan Mộc Triết ghìm chặt ngựa cách phủ 100 mét, nói: "Hi nhi, nàng tự vào đi, ta sẽ không tiễn nàng. Sau giờ ngọ gặp ở Lâm Uyển tiểu."
Lạc Vân Hi gật đầu, xuống ngựa xong, trực tiếp đi về hướng Lạc phủ.
Đến trước cửa phủ, nàng gõ cửa lớn đỏ thắm vang lên, lơ đãng quay đầu lại nhìn.
Đoan Mộc Triết ngồi cao ở trên tuấn mã, đầu hẻm bị cũ tường ngăn trở ánh sáng, khuôn mặt anh tuấn của hắn rất mơ hồ, một lúc lâu, dáng người cao ngất của hắn vẫn cứ duy trì tư thế ban đầu, không nhúc nhích, như pho tượng.
Nhìn kỹ ánh mắt của hắn thật lâu, Lạc Vân Hi có thể cảm giác được bên trong sự hờ hững có xen lẫn một tia ưu thương không thể nói.
Tiếng cửa "kẽo kẹt" vừa vang, có một gã sai vặt mở cửa cho Lạc Vân Hi, kinh ngạc nói: "Tam tiểu thư, ngài về rồi sao?"
Lạc Vân Hi quay đầu, không nhìn Đoan Mộc Triết nữa, hỏi: "Phụ thân đâu?"
"Lão gai đang ở chính viện." Gã sai vặt vội vàng dẫn đường.
Lạc Vân Hi đi theo hắn về hướng chính viện, càng ngày càng gần, nàng càng có thể nghe thấy nhiều tiếng đàn, kèm theo tiếng sáo du dương, trong lúc này lại có thêm tiếng chuông đồng thanh thúy.
"Đang làm gì vậy?" Nàng biết rõ còn hỏi.
Gã sai vặt hạ thấp giọng, trong giọng nói không giấu được một phần hưng phấn, có lẽ chưa từng gặp tin mới như vậy, hắn đi trên đường cũng cực nhanh: "Đại tiểu thư bị kinh sợ, thỉnh Chung đạo sĩ ở Nam Sơn tới bắt quỷ, Tam tiểu thư về vừa đúng lúc, người qua xem thử đi."
Lạc Vân Hi nhếch miệng lên nở nụ cười lạnh, về vừa đúng lúc sao? Vậy thì tốt quá.
Trong chính viện, có rất nhiều người, hạ nhân đều cả phủ đến xem náo nhiệt, bọn hắn không dám vào viện, vây quanh ở nơi xa, đứng đông tại một chỗ, tây một nhóm người đông một nhóm người, cho dù là chỉ nhìn thấy được một chút cũng là tốt.
Nhìn thấy Lạc Vân Hi đến, bọn hạ nhân dồn dập nhường đường, Lạc Vân Hi rất thuận lợi vào chính viện, thấy hoa mắt.
Trong sân treo đầy đủ mọi tờ giấy nhiều màu sắc, trong viện bày ra ba cái bàn dài, trên đó còn có lư hương màu vàng kim, hương thơm lượn lờ cháy.
Sau giờ ngọ oi bức, trên đường phố đều thưa thớt người đi, cửa hàng bên đường vẫn mở, nhưng không nhiều người đến mua.
Lạc Vân Hi nhìn thấy có cửa hàng vũ khí khá lớn lên mang theo bản vẽ, đã vén rèm đi vào.
Rất nhiều thanh niên tuổi lớn nhỏ khác nhau đang vây quanh quầy hàng ăn dưa hấu, bọn hắn ôm miếng dưa hấu lớn, ăn say sưa ngon lành, vỏ xanh ruột đỏ, nước tràn cả ra, nhìn thấy có khách đến, một trong đó vội vàng thả vỏ dưa xuống.
"Cô nương?" Hắn quả thực sửng sờ, hỏi nói: "Ngài không đi nhầm cửa tiệm chứ? Chúng ta bán đao bán kiếm đó."
"Ta không đi nhầm." Lạc Vân Hi cười khanh khách, ánh mắt đánh giá bốn phía một phen, nói nói: "Có binh khí mềm hay không?"
Thanh niên chớp mắt dò xét từ nàng trên xuống dưới, mới mở miệng nói: "Có nhiều loại roi, ngài muốn dạng gì?"
"Có thắt lưng gấm hay không?" Lạc Vân Hi cau mày hỏi.
"Thắt lưng gấm... " Thanh niên nghĩ một lát lắc đầu, "Loại vũ khí này rất hiếm thấy, cả Dạ Đô đều không có bán."
Thắt lưng gấm, đầu đuôi vô cùng cân đối, đối với nữ tử dùng, rất khó nắm chặt cường độ và phương hướng; nam tử dùng, nhưng lại khác có thể dùng lực vừa đủ.
Lạc Vân Hi có chút thất vọng, xem ra, nàng chỉ có hai loại lựa chọn một chính là mình mua vải vóc mà làm, hai là cướp Tuyết Cẩm kia của Trung Sơn Vương.
Nàng đang định đi, bỗng nhiên một người người thanh niên khác đang ăn dưa hấu mở miệng: "Thắt lưng gấm sao? Ta nhớ rõ chủ tử có một cái."
Lạc Vân Hi vội vàng quay đầu lại hỏi: "Có thể lấy ra cho ta nhìn thử không?"
Tên thanh niên đầu tiên kia nhíu mày: "Chủ tử thực sự có một cái ở đây, nói nếu có người biết hàng thì có thể bán, nhưng, sợ là giá cả ngươi không chịu nổi."
Nhìn quần áo màu xám trên thân nữ tử này, tuy có vẻ tốt, nhưng cả người không mang mấy thứ nữ trang, nhìn thì không phải người có tiền.
Bọn hắn cũng không muốn làm khó nàng, nói thẳng ra.
Lạc Vân Hi nở nụ cười, xem ra, sợi dây cẩm này quả thật không tệ ha! Chẳng hề do dự gì nói: "Trước tiên cho ta xem một chút."
"Được!" Thanh niên thứ hai chạy vào.
Chẳng mấy chốc, hắn liền cầm một cái hộp màu bạc lóng lánh đi ra, mà phía sau hắn, một thiếu niên ăn mặc hoa lệ đi theo.
Con ngươi Lạc Vân Hi đều nhanh rớt xuống, giời ạ, nàng không nhìn lầm chứ? Đoan Mộc Kỳ?
Lúc Đoan Mộc Kỳ gặp nàng cũng ngẩn ra, kêu lên: "Lạc Vân Hi, sao ngươi ở trong này?"
Nói xong, nhìn trước sau trái phải một lần, không thấy được người muốn mua sợi dây cẩm này, nghi ngờ nói: "Không phải nói có ai mua thắt lưng gấm sao?" Không chờ người thanh niên trả lời, hắn kinh ngạc nhìn thẳng vào Lạc Vân Hi hỏi: "Không phải ngươi chứ?"
Lạc Vân Hi cười được vô cùng xán lạn, đi lên phía trước nói: "Là ta, cho ta nhìn thử hàng trước đi."
Ha ha, nếu là Đoan Mộc Kỳ mở tiệm, vậy nàng đành phải trả giá, tốt nhất là không phải bỏ tiền, nghĩ một biện pháp dụ dỗ hắn, hắn ngốc như vậy, nhất định có thể gạt thắt lưng gấm này tới tay.