Thiên Tài Cuồng Phi - Phế Vật Tam Tiểu Thư

Chương 80 : Tổ chức đi thi tập thể

Ngày đăng: 15:09 30/04/20


Edit: thu thảo



Lạc Kính Văn trông thấy Lạc Vân Hi cũng ngẩn ra, không ngờ nàng cũng sẽ tới, lẽ nào nàng lại muốn làm gì?



Nghĩ vậy hắn không khỏi đi nhanh tới, mặt trầm xuống hỏi: "Làm sao ngươi tới đây?"



Lạc Vân Hi hành lễ, ánh mắt không khỏi nhìn về phía cửa lớn màu đen của ngôi nhà lớn, nói: "Ta cảm thấy người không thoải mái, muốn tìm thần y xem thử."



Lạc Kính Văn tức giận đến cái mũi cũng méo sẹo: "Hỗn láo, người không thoải mái liền đến nhìn thần y, ngươi coi thần y là đại phu bình thường sao? Bệnh gì đều có thể xem được sao?"



Lạc Vân Hi cười khanh khách: "Tiền xem bệnh ta sẽ tự trả, không cần ngài trả."



Nói rồi, nàng nhiều hứng thú đánh giá một đống người người trẻ tuổi ăn mặc lịch sự trước cửa phủ, quàn áo bồng bềnh, tóc tết đội khăn vuông, như kiểu ăn mặc của thư sinh xã hội cũ.



Lạc Kính Văn cười lạnh một tiếng: "Được, ngươi chờ xem."



Hắn dù sao cũng sẽ không vì loại chuyện nhỏ này mà làm phiền thần y, hiện nay, chỉ lo lắng cuối cùng có thể nhìn thấy Cửu Khúc Chỉ hay không.



Chẳng mấy chốc, xe ngựa Đoan Mộc Triết đến.



Khi thấy Vinh Lục mềm mại xuống xe ngựa, theo sau là Đoan Mộc Triết, ánh mắt Vinh Thành Lương sáng ngời.



Hai nhà Vinh Lạc trước kia dựa vào Nhị hoàng tử, nhưng ba năm Nhị hoàng tử trước bị người khác hãm hại, bị hoàng đế đuổi tới Thanh Sơn ở đã ba năm, uy tín trong triều cũng dần mất đi.



Lục hoàng tử đoạt hết vinh quang, là hoàng tử bộc lộ tài năng đúng đầu trong các hoàng tử, trở thành người được sủng ái nhất.



Nghe rằng gần đây, Lạc Phi Dĩnh và Lục hoàng tử vô cùng gần gũi, nữ nhi mình bởi vì dung mạo không được bằng đại biểu tỷ nàng, nên không thể làm gì khác.



Nhưng lúc này nhìn nàng và Lục hoàng tử cùng xuống xe ngựa, Vinh Thành Lương cực kỳ vui vẻ, đi qua chào hỏi Đoan Mộc Triết.



Trong lòng Lạc Kính Văn rất khó chịu, lại nghe Đoan Mộc Triết nói: "Vừa rồi xe ngựa Vinh tiểu thư bị hỏng, bổn điện hạ liền tiện đường mang nàng tới đây."



Sắc mặt Lạc Kính Văn lúc này mới dễ nhìn một chút.



Lạc Vân Hi thấy vậy, hừ một tiếng, Đoan Mộc Triết giống y hệt những kia nam minh tinh ở hiện đại, cố gắng hết sức duy trì hình tượng người đàn ông độc thân, để có thể tranh thủ gianh được lợi ích lớn nhất cho mình.
Lạc Kính Văn lại một lần nữa tức đến đỏ mặt: "Hi nhi, nói bậy bạ gì đó?"



Lạc Vân Hi khoát tay: "Phụ thân, ta nói, ta khám bệnh không cần ngài trả tiền, chúng ta không liên quan."



"Tùy ngươi!" Lạc Kính Văn mặc kệ nàng, nói: "Mạc quản gia, ra đề bài đi."



"Được." Mạc quản gia nhìn hai tên bé trai đốt cây hương, cao giọng kêu lên, "Thần y từ Phương Bắc trở lại, đã nghe một câu chuyện cũ. Trong kho hàng của tham quan nổi danh có 80 hòm vàng, trong mỗi cái rương có 80 thỏi vàng, trong đó có một số cái rương, mỗi thỏi vàng đều bị mất một chút vàng, trọng lượng nhỏ hơn so với cái rương khác. Hiện tại, chỉ cho các ngươi một cơ hội, xin hỏi làm sao tìm được số vàng bị thiếu trong các cái rương này?"



"Chỉ có cơ hội một lần thôi sao?" Một người nhíu mày.



"Ừm." Mạc quản gia đứng chắp tay, không nói nữa.



Bên ngoài, lời nói vang lên ầm ĩ.



"Đề thi này thật là quái gở, ta cho rằng là câu đối."



"Đây cũng là đề số học thôi, chẳng qua là quá quái gở."



"Chỉ đành thử một lần, nên làm thế nào đây?"



Mọi người còn nói chưa vài câu, cứ nhìn kia cây nhang đốt mất một đoạn.



"Trời ạ, hương này làm từ cái gì? Sao lại cháy nhanh như vậy?" Có người hô lên.



"Còn không mau nghĩ cách giải đề đi?" Mạc quản gia xem thường.



Trong lòng những người này hô to không công bằng, lại cũng chỉ có thể vắt hết óc suy nghĩ biện pháp.



Lạc Vân Hi gật đầu, tự nhủ: "Thì ra là thế này." Nàng ngẩng đầu khẽ cười: "Ta đã nghĩ ra đáp án."



Người gần đó dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn nàng, phế vật này, tám phần là điên rồi thì phải?



Mạc quản gia cười nhạt: "Người nghĩ ra câu trả lời, chờ hương cháy hết, rồi mới nói đáp án, đừng viết xuống."