Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 173 : Muốn ngươi đi tìm người chết (1,2)

Ngày đăng: 14:23 18/04/20


- Cái gì? Ngươi… đã xử lý xong rồi?



Chi Ni Nhã không dám tin vào

những gì mình vừa nghe thấy, những việc thế này, cho dù để một kẻ có đầu óc và thủ đoạn nhất của Thánh Đóa Lan Quốc đi xử lý, cũng chưa chắc có

thể xử lý ổn thỏa, hơn nữa, cũng chẳng thấy hắn làm gì cả, sao có thể

nói đã xử lý xong hết rồi chứ?



Khóe miệng Phó Thư Bảo nhếch lên

nụ cười khổ, chuyện cắm một cái bút lông vào “chỗ đó” của Băng Oánh,

cách xử lý đó có thể nói ra ngoài được sao?



- Cái tên này, chẳng lẽ ngươi không thể đem toàn bộ sự việc kể ra cho bọn ta nghe được sao?



Tính khí Độc Âm Nhi không được tốt như Chi Ni Nhã.



- Đi thôi



Phó Thư Bảo bỗng đứng dậy nói:



- Chúng ta đến Mạc gia hào trạch xem thế nào!



Chi Ni Nhã và Độc Âm Nhi đứng sững tại chỗ, rồi cùng đồng thanh hỏi:



- Cái gì? Đi đến Mạc gia hào trạch bây giờ sao?



Theo lý thì giờ phút này trong Mạc gia đang tràn ngập không khí não nề,

những người ở đó chắc cũng tràn đầy căm phẫn muốn giết người rồi cũng

nên, một kẻ vừa giết người xong lại chọn thời điểm này mà đến Mạc gia

làm gì?



- Rốt cuộc thì các ngươi có đi không?



Chi Ni Nhã và Độc Âm Nhi liếc nhìn nhau một cái, rồi lại cùng đồng thanh nói:



- Đi!



Thế này chẳng phải xong rồi sao, đối phó với nữ nhân, phải dùng thủ đoạn này mới được.



Nhưng, đột nhiên quyết định đến Mạc gia hào trạch, Phó Thư Bảo lại muốn rời

khỏi Hổ Thành, tìm nơi trú ngụ của Xà Nhân tộc trước khi diễn màn kịch

cuối cùng.



o0o



Sau khi tỉnh giấc, cảm giác nóng rực trên

cơ thể vẫn chưa hết, tứ chi yếu ớt vô lực, giống như người vừa qua một

cơn bạo bệnh vậy, Băng Oánh mệt mỏi chống tay ngồi dậy, hành động đó của nàng đã tác động đến phần giữa hai chân, cảm giác đau đớn như bị xé ra

bỗng truyền khắp cơ thể, cuống quít cúi đầu xuống, nàng nhanh chóng phát hiện ra cây bút lông cắm ở chỗ đó.



Cây bút lông này chính là thứ nàng yêu thích nhất, mỗi khi trong lòng nàng có chút cảm ngộ đều sẽ

dùng cây bút đó để đề một bài thơ hay vẽ nên một bức tranh đầy ý thơ.

Nhưng bây giờ, nàng chỉ muốn nuốt chửng cây bút đó vào bụng cho rồi.



Cây bút lông yêu thích và trinh tiết cả đời nàng, cái nào nặng cái nào nhẹ chứ?



Những cảnh tượng xảy ra tối qua lại hiện lên trước mắt, hai bên khóe mắt Băng Oánh chảy dài hai dòng lệ, nàng nhớ rõ ràng là Tú Cát đã đánh thuốc mê, sau đó lột sạch y phục của nàng, rồi khi nàng phản kháng hắn lại đánh

cho nàng ngất đi, sau đó thì….



- Sao hắn dám đối xử với ta như vậy? Sao có thể chứ?



Gào lên một tiếng đau buồn, cuối cùng Băng Oánh cũng khóc rống lên, sau đó lại cười vang như điên dại.



Có tiếng bước chân truyền tới, rồi dừng lại trước cửa, sau đó là tiếng của nữ nô dâng hương tối qua vọng vào:


Độc Âm Nhi không chút khách khí nói:



- Chúng ta tới đó làm gì còn phải nói với ngươi sao? Không tìm ra tên Tú Cát đó, chúng ta sẽ quậy tới trời long đất lở luôn đó!



Cơ thể Băng Oánh run lên nhè nhẹ, nàng nói không nên lời.



- Chúng ta đi!



Phó Thư Bảo trèo lên trên kiệu, chỉ vẫy tay một cái, đám gia nô hung ác dữ tợn liền nâng kiệu lên, hiên ngang ra về.



Ngơ ngác nhìn đám người đến hỏi tội rời đi, Băng Oánh đứng ngây ra rất lâu mà chẳng nhúc nhích gì.



Biển người mênh mông, biết đi tìm Tú Cát ở đâu bây giờ?



o0o



Sáng sớm hôm sau, một đoàn xe ngựa rời đi từ cửa Bắc của Hổ Thành, chạy thẳng về hướng kinh thành.



Lần rời đi này của Phó Thư Bảo khiến mọi người trong Hổ Thành không khỏi

vui mừng hân hoan. Nhưng những người thân thuộc với Phó Thư Bảo, bao gồm cả Hổ Thành Lực Sĩ Học Viện và Cổ Mông viện trưởng đều không thể hiểu

nổi, vì sao một bại gia chi lại có thể có mối quan hệ với một công chúa

hương sắc của Thánh Đóa Lan Quốc.



Đúng rồi, công chúa là người có thân phận hiển hách ra sao, còn Phó Thư Bảo thì có thân phận cứt chó gì chứ? Sự chênh lệch một trời một vực như thế, sao lại có thể kết thành

bạn và cùng đi đến một nơi như kinh thành được?



Còn đối với bốn

đại nữ bộc như Đông Mai thì lần này xem như cuối cùng cũng tu thành

chính quả, không cần phải giương mắt nhìn thiếu gia của họ cô độc rời đi nữa, vì dựa vào những biểu hiện “kiệt xuất” của chúng nữ khi chiêu mộ

tân binh, bốn nữ bộc này đã được đứng trong hàng ngũ Hồng Giáp Thị Vệ

Đoàn của Chi Ni Nhã. Tuy nhiên không phải thị vệ chính quy, mà chỉ là

trợ lý của Hổ Linh đoàn trưởng, giúp quản lý những việc lặt vặt như là

tiền bạc đồ ăn thức uống …



Ra khỏi Hổ Thành, đến chỗ vắng người

thì Luyện Thiên Thử mới dẫn theo các Độc Lang Kỵ tới cùng tụ họp. Một

loạt những kế hoạch trước đó, Phó Thư Bảo đều cố nhịn không cho các Độc

Lang Kỵ của Độc Lang Tộc tham gia, mục đích là khiến Tú Cát không vì

sinh lòng cố kỵ mà không dám động thủ. Còn việc Luyện Thiên Thử không

tham gia hành động thích sát lần này của hắn, mục đích là để giữ mối

liên hệ chặt chẽ giữa hắn và các Độc Lang Kỵ, đến khi vạn bất đắc dĩ mới dùng đến.



Nhưng cho dù không dùng đến Độc Lang Kỵ và Luyện Thiên Thử thì trong lần tỉ thí này, Tú Cát cũng chẳng có lấy nổi một chút ưu

thế nào, thậm chí còn có kết cục bi thảm là hóa thành tro bụi nữa.



Sau khi tụ họp lại, Phó Thư Bảo vẫn không để Độc Lang Kỵ đồng hành, vẫn

giống như khi quay về Hổ Thành lúc trước, cho bọn họ đi ở những nơi rừng núi vắng vẻ ít người qua lại, đảm nhận nhiệm vụ chặn hậu.



Đi mấy ngày liền, Phó Thư Bảo cũng phát hiện ra tung tích của đám Khiết kỵ sĩ

tàn dư. Nhưng hắn không để những người bên cạnh động thủ, mà giả vờ như

không phát hiện ra những vết tích ấy, tiếp tục đi con đường riêng của

hắn.



Khiết kỵ sĩ đoàn còn lại cũng không quá hai mươi ba mươi

người, cho dù gan bọn chúng có to bằng quả bí đỏ đi nữa cũng chẳng dám

đến sinh sự, suốt chặng đường chỉ theo đuôi điều tra, chẳng qua chỉ muốn thu thập chút ít tin tức để lúc về có cái bẩm báo mà thôi.



Phó

Thư Bảo để chúng sống, chính là muốn những Khiết kỵ sĩ này quay về báo

tin, bọn chúng là những nhân chứng sống, chứng minh hắn chẳng liên quan

gì đến việc “mất tích” của Tú Cát, vì thế sự xuất hiện của đối phương

lại vừa đúng ý hắn, không chỉ không đếm xỉa đến sự dòm ngó của đám Khiết kỵ sĩ ở đằng sau, có những lúc Phó Thư Bảo còn cố ý để lại chút “manh

mối”, làm nhiễu loạn đám kỵ sĩ đó