Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 215 : Đối sách (1)

Ngày đăng: 14:23 18/04/20


Phó Thư Bảo nói:



- Hoàng đế bệ hạ xin cứ yên tâm. Nhất định

ta sẽ làm được. Trước giờ này ngày mai, ta nhất định sẽ gọi được ba

vương tử của bệ hạ vào chỗ này. Cho nên xin bệ hạ hãy nói rõ phương pháp đối phó với Biến Hình Thú cho chúng ta.



- Trên người Biến

Hình Thú có một mùi thối cực kỳ khó ngửi, cho nên phải dùng Xà Tiên

Hương của Xà Nhân Tộc để che dấu. Loại Xà Tiên Hương này mặc dù có thể

che dấu mùi Biến Hình Thú của nó nhưng gặp phải Bạch Lân Phấn thì sẽ bị

đốt cháy. Cho nên có thể hất Bạch Lân Phấn lên người nó, nó sẽ bị thiêu

ngay túi da ngụy trang, lộ rõ nguyên hình.



- Ta vẫn ngạc nhiên là tại sao trên người hoàng đế giả kia lại có mảnh da rắn, hóa ra là vì nguyên nhân kia.



Phó Thư Bảo nói:



- Chẳng qua dù có biện pháp đối phó với nó, nhưng có tả hữu tổng quản

Hoàng Kim Vệ bảo hộ, chúng ta làm sao hất Bạch Lân Phấn lên người nó

được?



- Chuyện này thì các ngươi phải nghĩ cách thôi... Dù

sao sau khi trẫm chết đi. Trong một tháng là con Biến Hình Thú kia cũng

không còn cách nào ẩn nấp được nữa. Chẳng qua lúc đó thì e rằng Tú Quốc

cũng bị nó phá hủy rồi, lúc đó dân chúng sẽ rơi vào khổ nạn. Cho nên các ngươi hãy bỏ dũng khí và trí tuệ ra làm tốt chuyện này. Hiện giờ ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một chút...



Nói lâu như vậy, hoàng đế Tú Lực đúng là rất mệt rồi. Hắn từ từ nhắm mắt lại.



Phó Thư Bảo và Độc Âm Nhi liếc nhìn nhau một cái, sau đó rời khỏi mộ thất.



Vấn đề chưa giải quyết xong lại nhận được một nhiệm vụ huy hoàng là cứu vớt dân chúng Tú Quốc. Phó Thư Bảo không cảm thấy vinh quang chút nào,

ngược lại thấy đau hết cả đầu.



Theo đường cũ trở lại lương

đình, đứng từ trên cửa động nhìn xuống, thấy màn sương mù màu lam đã yếu đi nhiều, hào quang màu lục cũng yếu ớt, không còn mật độ như cũ nữa.

Dường như các loại dấu hiệu đều cho thấy hoàng đế Tú Lực thật đã tới lúc đèn cạn dầu rồi, lúc nào cũng có khả năng hai chân duỗi ra mà vĩnh

biệt.



Không có dũng khí nhìn tiếp, Phó Thư Bảo liền đặt bàn

đá vào chỗ cũ, lại đưa hết bùn đất về lấp lại. Độc Âm Nhi cũng thu lồng

băng trên lương đình, khiến cho tất cả trở lại dáng vẻ ban đầu.



Rời khỏi lương đinh, đi đến cạnh hồ nước, Phó Thư Bảo và Độc Âm Nhi trở về phòng. Lúc đi thì tộc trưởng xà tộc Kim Dịch còn ở trước cửa, giờ đã không còn thấy hắn đâu nữa.



Quay đầu nhìn lại, ánh mặt trời

sau trưa chiếu sáng xuống trên Hoàng Kim Điện, ánh vàng lấp lánh. Uy

nghiêm của hoàng gia được thể hiện mạnh nhất ở nơi này. Kiến trúc hùng

vĩ nơi đây khiến người ta không dám nhìn thẳng.



Trước giờ này ngày mai phải đưa ba vị vương tử tới trong mộ thất, còn phải để hoàng

đế Tú Lực giả hiện nguyên hình. Hai chuyện này dù là chuyện nào cũng đều khiến người ta đau đầu cả. Mà càng không xong chính là Phó Thư Bảo còn

chưa nghĩ ra là nên xuống tay như thế nào.



Ngay lúc đang trầm tư, cửa điện vốn đóng chặt đột nhiên từ từ mở ra. Tả hữu tổng quản

Hoàng Kim Vệ đi ra từ Hoàng Kim Điện, phía sau còn có một lão già và một thiếu nữ chầm chậm đi vào Ngự Hoa Viên.



Thấy hai người kia, Phó Thư Bảo lập tức ngẩn ra.



Lão già kia không hề xa lạ gì, chính là tông chủ Mạc Khinh Vân của Quy

Vân Tông. Thiếu nữ phía sau hắn cũng không xa lạ, chính là kẻ có ý đồ

cùng Tú Cát mưu sát hôn phu của mình, lại bị hôn phu đâm cho một nhát

bút lông - Băng Oánh.



Tìm khắp mọi nơi trong Tú Quốc, Băng
Còn không đợi hắn gõ cửa, tiếng nói lạnh như băng của Kim Dịch đã truyền ra từ trong phòng:



- Nếu ngươi không muốn chết thì sau khi ta nói xong, tốt nhất ngươi nên rời khỏi cửa phòng của ta.



Câu nói đã xong, Phó Thư Bảo vẫn không động đậy, ngược lại rất lễ phép vươn tay ra, gõ gõ lên cửa nói:



- Nếu ngươi không muốn biết Luyện Thiên Thần Quyển ở chỗ nào thì ngươi cứ ra tay đi.



Kim Dịch cũng không hứng thú với việc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế Tú

Quốc. Chuyện duy nhất hắn cảm thấy hứng thú là Luyện Thiên Thần Quyển.

Tấm bản đồ da thú nọ có liên quan tới bí mật của Luyện Thiên Thần Quyển, mà không có Luyện Thiên Thần Quyển, hắn có biết bí mật thì có tác dụng

cái lông gì?



Thật ra đây cũng là chuyện rất dễ đoán thôi.



Cạch một tiếng nhẹ, cửa phòng Kim Dịch liền tự động được mở ra.



Nhìn thấy Phó Thư Bảo tươi cười đứng ngoài cửa, sắc mặt Kim Dịch vẫn âm trầm như cũ, nói:



- Hừ, nếu như ngươi muốn đùa cợt với ta hoặc có ý đồ khác thì cho dù có tả hữu tổng quản Hoàng Kim Vệ ở đây, ta cũng sẽ không nương tay với

ngươi đâu.



- Tộc trưởng Kim Dịch, chẳng lẽ không muốn hỏi ta, tại sao ta lại biết thứ mà tộc trưởng muốn sao?



Phó Thư Bảo nói thẳng vào điểm chính.



- Ta không hứng thú với việc này. Ta chỉ muốn biết vật đó bây giờ đang ở đâu.



Kim Dịch nói.



- Ngay cách vách phòng của ngươi. Trên người Mạc Khinh Vân có nửa khối. Một nửa khác ta biết đang ở đâu, chỉ có ta có thể lấy được.



Phó Thư Bảo lạnh nhạt nói.



- Trên người tên rùa già Mạc Khinh Vân không ngờ lại có nửa khối sao?



Từ một nơi xa xôi như Linh Tú Sơn Mạch đến, Kim Dịch hiển nhiên không

biết chuyện Thánh tộc trưởng Độc Lang Tộc bức hôn tại Hổ Thành.



- Đúng vậy, ta cũng không sợ nói cho ngươi biết, một nửa khác đang trong tay Thánh tộc trưởng Độc Lang Tộc, Độc Vô Song.



- Thánh tộc trưởng Độc Vô Song của Độc Lang Tộc sao?



Kim Dịch nhất thời cả kinh, sửng sốt một chút rồi cười âm trầm, nói:



- Nếu như đang ở trong tay nàng thì làm sao ngươi có thể lấy được chứ?



Phó Thư Bảo cười thản nhiên, nói:



- Đương nhiên cũng có điều kiện, nếu không thì cũng không cần liều chết đến gõ cửa phòng ngươi.



- Ngươi có điều kiện gì?



Kim Dịch hồ nghi nhìn Phó Thư Bảo.



Phó Thư Bảo nói:



- Tộc trưởng Kim Dịch là người của Thanh Dật Vương Tước, Mạc Khinh Vân

Mạc tông chủ là người của Thái Bình Vương Tước. Ta là người của Định

Thiên Vương Tước. Mục đích chúng ta đến chỗ này, nói thẳng ra không phải chính là muốn hoàng đế Tú Lực chết hay sao? Tối nay chúng ta ra tay,

tộc trưởng Kim Dịch ngươi phát tín hiệu để người của Thanh Dật Vương

Tước tiến công Hoàng Kim Thành.