Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 217 : Khai chiến

Ngày đăng: 14:23 18/04/20


Kim Dịch đột nhiên tức giận nói:



- Mẹ kiếp, rốt cục các ngươi có quan hệ gì, sao lại phức tạp như vậy?



- Phó Thư Bảo, ngươi đừng có ngậm máu phun người, ta... Không bỏ trốn cùng người khác!



Băng Oánh tức tới mặt đỏ tía tai, rốt cục cũng thu được dũng khí mà nói. Tuy nhiên chỉ nói một câu, trong lòng có quỷ nên đã xấu hổ tới quẫn bách

không chịu nổi rồi.



- Ngươi không chỉ bỏ trốn với Tú Cát mà e rằng đã lên giường với hắn rồi, phải không?



Phó Thư Bảo cười lạnh nói. Vị thê tử tương lai này cho tới giờ chưa bao giờ đứng trên lập trường của hắn để suy nghĩ bất cứ một vấn đề gì. Chuyện

này khiến hắn không thể có chút thương xót nào với nàng.



- Ngươi...



Băng Oánh đột nhiên nghĩ tới chiếc bút lông tà ác kia, cũng không có gan lên tiếng.



Phó Thư Bảo cũng chẳng thèm liếc nàng một cái nào nữa, tức giận nói:



- Như vậy đi, hoặc là chúng ta tranh chấp ngay tại đây, hiềm nghi lẫn

nhau, tới ngày mai cùng chết, hoặc là theo cách ta làm, cùng nhau tiến

công Hoàng Kim Thành.



Mạc Khinh Vân im lặng.



Kim Dịch cũng không nói gì.



Phó Thư Bảo cười lạnh nói:



- Hai các ngươi một là tộc trưởng Xà Nhân tộc, một là tông chủ Quy Vân

Tông nhưng ta thấy các ngươi chẳng qua chỉ là loại người ích kỷ, chẳng

coi tính mạng người nhà mình vào đâu. Thôi đi, xem như lão tử không biết gì hết, ngày mai cùng chết đi. Một người thì nghĩ tới bí mật của Luyện

Thiên Thần Quyển, một kẻ còn muốn lấy Luyện Thiên Thần Quyển, còn muốn

tạo quan hệ với hoàng đế tương lai. Các ngươi cứ vào quan tài mà mơ đi!

Âm Nhi, chúng ta trở về đi. Trở về ngủ một giấc sảng khoái.



- Ừ.



Độc Âm Nhi đáp một tiếng, rất dịu dàng.



- Chờ một chút!



Mạc Khinh Vân gọi Phó Thư Bảo lại, nói:



- Chúng ta có thể phát tín hiệu cho người bên ngoài ra tay, nhưng sau khi ra tay thì chúng ta ở trong Hoàng Kim Thành, trong tay trống không.




- Xem ra ngươi cũng hiểu tương đối rõ vị hôn phu tương lai của mình đó.



Phó Thư Bảo cười cười.



- Phì! Ta dù chết cũng không cưới ngươi.



Sắc mặt Băng Oánh lạnh như băng.



- Vậy thì ngươi đi chết đi. Chỉ cần ta không chết thì cữu gia Tông Chủ

của ngươi sẽ bắt ngươi đi đổi lấy nửa khối Luyện Thiên Thần Quyển. Mà ta thì khẳng định sẽ không chết.



- Ngươi...



Băng Oánh lập tức tắt tiếng. So miệng lưỡi với Phó Thư Bảo thì nàng tất nhiên là thất bại chứ không còn nghi ngờ gì nữa.



Phó Thư Bảo cũng không nói gì thêm. Mấy cái chuông vàng ròng để gọi đám

Đông Mai hắn đã thưởng cho Thanh Thủy rồi. Trên người hắn chỉ còn một

chiếc chuông liên thể với Thanh Thủy.



Ở trong kinh đô, chỉ cần

hắn truyền lực lượng vào đây, rung chuông là Thanh Thủy có thể tìm được

hắn. Mà lợi dụng tốc độ phi hành của đôi cánh lực lượng, chẳng mất bao

lâu là có thể tới đây rồi.



Mạc Khinh Vân và Kim Dịch đều có viện binh, hắn làm sao có thể không có chứ?



- Tiểu tử, ngươi đi chậm chạp như vậy là có ý đồ gì?



Phát giác ra dưới tình huống như thế này, Phó Thư Bảo vẫn giữ tốc độ đi như

tản bộ, Mạc Khinh Vân rốt cục cũng nổi lòng cảnh giác.



Phó Thư Bảo cười cười:



- Mạc tông chủ, ngươi là tông sư một phái, lá gan hẳn không nhỏ như vậy chứ? Ta không sợ, ngươi sợ cái gì?



Mạc Khinh Vân quát lớn:



- Nói nhảm ít thôi. Mau dẫn đường!



- Tốt, ta dẫn đường đây.



Phó Thư Bảo lúc này mới bước nhanh về phía hồ nước.



Đi đến lương đình ở giữa hồ nước, Phó Thư Bảo liền dời cái bàn đá đi, lộ ra một cửa động.