Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 224 : Mỹ nữ oanh tạc

Ngày đăng: 14:23 18/04/20


Bốn nữ bộc sớm đã muốn tắm rồi, nữ hài tử trời sinh thích sạch sẽ và

chưng diện, liên tục đi đường bảy ngày, mồ hôi đổ ra, toàn thân dính đầy bụi, đây cũng không phải chuyện dễ chịu gì. Nhất là Đông Mai, nàng sớm

đã muốn xuất ra lĩnh vực sở trường là cho thiếu gia uống trà bằng rốn,

nhưng khi mở áo nữ bộc ra thì mới phát hiện rốn đen sì, tâm tình phiền

muộn muốn chết, nào còn dám đi gặp thiếu gia?



Bốn nữ bộc rời khỏi, trong lều nhất thời thoáng đãng.



Ánh mắt quét qua trong lều, Phó Thư Bảo từ dưới đất đứng dậy, trong lòng thầm cười:



- Trời ban cơ hội, một nam nhân, cả đời có mấy cơ hội rình coi cảnh tượng vài chục mỹ nữ cùng tắm rửa chứ?



Hơn nữa, còn không phải là tắm ở nhà tắm, mà là tắm trong thiên nhiên, mùi vị hiển nhiên đạt đến cảnh giới cao nhất.



Trong lòng chủ ý đã quyết, Phó Thư Bảo rón rén lẻn đến đầm nước bị mảnh rừng cây che chắn.



Càng đến gần, tiếng nước chảy càng lớn, còn có tiếng cười hỗn tạp của

đám nữ nhân, mặc dù không nhìn thấy tràng cảnh cụ thể, thế nhưng Phó Thư Bảo vẫn tưởng tượng ra được, nhất định là mấy nữ thị vệ đang đùa giỡn

vấy nước lẫn nhau rồi.



Tưởng tượng đến đây, trong lòng lập tức nóng như lửa đốt, tốc độ lẻn đến cũng nhanh hơn nhiều.



Một gốc cây, hai gốc cây… Mắt thấy sắp nhìn thấy cảnh tượng tráng lệ là mấy chục nữ nhân tắm rửa. Đột nhiên, sau khi vượt qua gốc cây thứ mười, Phó Thư Bảo ngoài ý muốn nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp, đó là Độc Âm Nhi.



- Bảo ca, từ những điều ta biết về người, ta khẳng định ngươi sẽ làm chyện này, cũng khẳng định ngươi sẽ chọn con đường tốt

nhất để đến nhìn.



Phó Thư Bảo: “….”



Độc Âm Nhi chững chạc nói:



- Cho nên, ta khuyên ngươi hãy từ bỏ phần tâm tư này đi.



- Các ngươi có quyền tắm rửa, còn ta thì không có sao? Ta cũng muốn tắm a.



Phó Thư Bảo vô tội nói.



Độc Âm Nhi trợn mắt liếc nhìn Phó Thư Bảo, nói:



- Chờ các nữ nhân đó tắm xong rồi ngươi hãy tắm.


Xem đủ xuân quang dưới nước, Phó Thư Bảo bắt đầu tìm kiếm bốn nữ bộc của hắn, rất nhanh, hắn đã tìm được bốn người Đông Mai tại một khu vực nước nông.



- Bốn nữ bộc bình thường rất thích cãi nhau, không biết lúc này bốn người đang đàm luận chuyện gì?



Trong lòng Phó Thư Bảo chợt động, bắt đầu tập trung “nhĩ lực”, lắng nghe thanh âm của bốn nữ bộc.



- Ngực của ta là lớn nhất không phải nghi ngờ.



Đông Mai vừa nói vừa ngạo nghễ ưỡn ngực, lộ ra một cặp ngực trắng như tuets, nhất thời có vài phần khí khái hiệp nữ.



- Hừ, không nghe qua câu nói ngực lớn không não sao? Đây là câu nói của trí giả, cho nên, nữ nhân ngực lớn khẳng định không có đầu óc.



Thu Cúc khinh thường nói, đôi tay nhẹ nhàng chà sát bờ mông đầy đặn, không chút kiêu ngạo nói:



- Chỉ có điều, nữ hài tử có mông lớn rất tốt, dễ sinh nam hài, đây

chính là chân lý lưu truyền trong dân gian, không phải nghi ngờ, ta

chính là người có bờ mông đẹp nhất.



- Một nam nhân nhìn một

nữ nhân, trước hết họ sẽ nhìn ở đâu? Nói cho ba kẻ vô tri các ngươi

biết, một nam nhân nhìn nữ nhân, đầu tiên chính là nhìn chân của nàng

ta, cho nên, một nữ nhân đầu tiên phải có đôi chân đẹp, hai chân của ta

không chỉ thon dài đầy đặn mà còn trắng nõn mềm mại, thiếu gia rất

thích.



Xuân Lan nhẹ nhàng vuốt cái đùi trắng noãn của mình.

Nhưng không thể phủ nhận đó là đôi chân của nàng là đẹp nhất trong bốn

nữ bộc.



- Ba người các ngươi thật nhàm chán, một ngực lớn

không não, một mông lớn, một cặp chân ếch, có gì mà đắc ý chứ? Còn nói

thiếu gia thích nữa, ta nhổ vào, thiếu gia thích nhất chính là những nữ

hài tử yêu kiều xinh đẹp, cái đó không lớn, nhưng cũng không nhỏ, nói

chung là một người thanh tú yêu kiều, các ngươi ngay cả giác ngộ ta mới

chính là nữ hài tử mà thiếu gia thích nhất cũng không có sao?



Thu Cúc lên tiếng cuối cùng, không chút do dự hướng về phía ba người tung đòn sấm sét