Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 227 : Chơi em gái ngươi (1-2)

Ngày đăng: 14:23 18/04/20


Phó Thư Bảo ngừng cười, thở dài một tiếng, nói:



- Không phải là

ta không hiểu điều này, thế nhưng, cương thổ nghèo nàn như vậy, ngài lấy cái gì để đấu với hai vị ca ca của ngài đây? Phụ hoàng của ngài ra

quyết định này kỳ thật đã không còn lựa chọn nào khác, ngài tưởng hai vị ca ca của ngài có thể bỏ qua như vậy sao? Thế chân vạc của ba vị Vương

Tử, người yếu nhất là ngài sẽ bị ăn trước tiên.



Tú Lý nói:



- Cho nên ta mới đến tìm ngươi thương lượng, đồ đệ, ngươi chính là tâm

phúc của ta, sau này ta đều nhờ cả vào ngươi, bằng không thì ta cũng

không để Tú Ngọc muội tử phong ngươi làm Bảo hầu tước rồi.



Phó Thư Bảo liếc nhìn Tú Lý một cái, nói:



- Sư phụ, chẳng lẽ trong lòng ngài đã có tính toán cụ thể rồi?



Tú Lý gật gật đầu, nói:



- Đương nhiên, trước khi đến chỗ ngươi, trên đường ta đã suy nghĩ kỹ,

lãnh địa của Độc Lang tộc ở Vụ Tráo Chiểu Trạch vừa vặn nằm trong cương

thổ của ta, ta quyết định thành lập vương đô của ta tại đó, ta còn muốn

tuyên bố với con dân trong cương thổ của mình, ngươi là người kế thừa

của ta, lời ngươi nói chính là lời của ta, quyết định của ngươi cũng là

quyết định của ta, ngươi chính là ta, ngươi và ta có quyền lợi như nhau…



- Đợi chút!



Phó Thư Bảo đột nhiên trở nên khẩn trương, hỏi:



- Ý ngài là, ta có thể làm tất cả mọi chuyện thay ngài?



Tú Lý lại gật đầu, nói:



- Đúng vậy, ngươi chính là ta, chúng ta là một người a.



Phó Thư Bảo lại nói:



- Ta ở đây làm hết mọi việc, vậy ngài làm cái gì?



Tú Lý cười xấu xa nói:



- Ngươi hẳn cũng biết, sư phụ ngươi ta đến tuổi này vẫn còn độc thân, cứ

mỗi đêm dài nằm trăm trọc lại nghĩ đến điều này, trong lòng cảm thấy

chua xót, cho nên, chuyện hàng đầu của ta không phải là quản lý cương

thổ, mà là tìm được một nửa cuộc đời của mình, cũng chính là sư nương

tương lai của ngươi.



Phó Thư Bảo: “….”



Khách làng chơi đúng là khách làng chơi, không làm việc cũng đâu cần tìm lý do như vậy chứ?



- Để ta sống khổ cực, còn ngài tiêu diêu tự tại, ngài nghĩ hay lắm, ta mặc kệ!



- Ngươi mặc kệ cũng phải làm!



Tú Lý đột nhiên ném một cái bao đến trước mặt Phó Thư Bảo, nói:



- Đây chính là Vương Ấn tỉ phong cương của ta và văn thư bổn vương tự tay viết ủy nhiệm cho ngươi, ngươi đã bị bổn vương ủy nhiệm làm Phó Phong

Cương Vương rồi, cho nên, ngươi hãy nhận mệnh đi!



Như vậy cũng quá qua loa rồi?



Phó Thư Bảo lại lần nữa triệt để im lặng.



o0o



Cảnh tượng trong loan giá Tú Ngọc lúc này lại thân thiết khác thường.



- Chi Ni Nhã tỷ tỷ, tại sao ngươi lại theo tên Phó Thư Bảo kia đến nơi

nghèo nàn như Vụ Tráo Chiểu Trạch? Ở lại kinh đô không tốt hơn sao, mỗi

ngày chúng ta đều có thể ở cùng một chỗ.


Ngân Ti Tàm Mãng trên hoang đảo vô danh, Phó Thư Bảo lãng phí rất nhiều

nước miếng kể lại. Bởi thế, hình ảnh một anh hùng đầu đội trời chân đạp

đất đã được hắn khắc họa ra.



- Vậy sau đó thì sao?



Phó Thư Bảo kể xong rồi nhưng Tú Ngọc vẫn chưa tận hứng, mở to mắt nhìn hắn.



Phó Thư Bảo hơi ngạc nhiên nói:



- Vậy là hết rồi. Chúng ta từ đó quen biết nhau, hoạn nạn thấy chân tình. Ha ha, chúng ta yêu nhau. Chuyện chỉ có như vậy thôi.



- Phì, ngươi cho trẫm là tiểu hài không biết gì sao?



Tú Ngọc giả vờ cả giận nói.



- Nàng một hồi “ta”, một lúc lại “trẫm”, thật đúng là loại hỉ nộ vô

thường. Chẳng qua tự xưng là trẫm thì nhất định ý thức được mình là một

nữ hoàng, cho nên muốn moi cho được chút tin đây.



Trong lòng Phó Thư Bảo phỏng đoán như vậy, ngoài miệng lại cười nói:



- Bệ hạ sao có thể là tiểu hài được chứ? Thứ cho ta nói thẳng, ngươi nhìn qua giống như là nữ tử mười chín tuổi, hơn nữa vóc người cũng tốt lắm.



Mấy thiếu nữ mười bảy tuổi khát vọng nhất là gì? Tất nhiên là trưởng thành. Tăng thêm tuổi của nàng lên hai tuổi, vậy tức là thành thiếu nữ trưởng

thành rồi. Nịnh hót như vậy khiến nữ hoàng vui vẻ, lại không lộ liễu

chút nào, đúng là không thẹn là loại vỗ mông ngựa như thiên mã hành

không.



Quả nhiên sắc mặt mịn màng của Tú Ngọc đã lộ nét vui vẻ, nhưng ngoài miệng vẫn nói:



- Nếu ngươi đã biết thế thì tại sao còn cố ý giấu diễm trẫm?



Lại là trẫm. Biết nàng giương “biển hiệu” nữ hoàng lên là nhất định muốn

dùng uy thế của mình rồi. Nhưng tâm lý thiếu nữ là khó đoán nhất, Phó

Thư Bảo dù có thông minh tuyệt đỉnh thì cũng phải hồ đồ, căng da đầu ra

mà thử hỏi:



- Bệ hạ, ta thật sự không giấu giếm gì mà. Sự thật đúng là như vậy. Không tin người đi hỏi Chi Ni Nhã sẽ biết.



- Ta không cần hỏi nàng. Ta hỏi ngươi là được rồi.



Phó Thư Bảo: “….”



- Trong tất cả chuyện tình ái, nam nữ diễn viên ở phần cuối đều là hôn

hít này nọ. Trẫm bây giờ hỏi ngươi, ngươi và Chi Ni Nhã đã hôn chưa?



Quả thực chuyện này Tú Ngọc sẽ không đi hỏi Chi Ni Nhã. Cho dù hỏi thì Chi

Ni Nhã với cá tính thẹn thùng cũng sẽ không nói cho nàng biết.



Phó Thư Bảo sửng sốt một chút, thầm nghĩ:



- Làm bộ hồi lâu hóa ra là muốn biết chuyện này. Nữ hoàng Tú Ngọc này

thật sự là đứa trẻ không chịu lớn. Nhưng cá tính của nàng cũng không

giống mấy cô nàng hay e thẹn, mà là một thiếu nữ lớn mất hoạt bát. Tính

cách nàng như thế, cũng hơi giống những thiếu nữ ở thế giới kia của

mình.



- Mau nói cho ta biết đi. Ngươi ngẩn ra làm gì tế?



Tú Ngọc hơi sốt ruột.



- Khụ khụ...



Giả vờ hắng giọng một chút, Phó Thư Bảo mới chững chạc đàng hoàng nói:



- Chúng ta có hôn rồi.



- Thật ư...



Thần sắc Tú Ngọc trở nên hơi thẹn thùng.