Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 239 : Làm điều kiện (1,2)

Ngày đăng: 14:24 18/04/20


- Thứ đó... Là vật gì vậy?



Quả nhiên, lòng hiếu kỳ hại chết mèo, Chi Ni Nhã lịch duyệt còn thấp, sao có thể hoài nghi Phó Thư Bảo có âm mưu.



- Không nên nóng lòng, thay đồ xong ta liền dẫn ngươi đi xem, bằng không vi khuẩn dính vào vật kia có thể sẽ hỏng mất.



- Ngươi không gạt ta chứ?



Chi Ni Nhã hồ nghi, nhìn chằm chằm Phó Thư Bảo. Nữ hài tử trời sinh đã có

tính cảnh giác vô cùng mãnh liệt, nhất là liên quan đến việc nàng phải

thay quần áo.



Phó Thư Bảo nhún vai.



- Ngươi cảm thấy ta là loại nam nhân lừa gạt nữ nhân yêu mến mình sao?



Lời này lọt vào lỗ tai Chi Ni Nhã không thể nghi ngờ chính là một bình rượu ngon ủ từ mật ong, ngọt từ đầu đến tận lòng bàn chân. Chứng kiến ánh

mắt của Phó Thư Bảo nhìn về phía nàng đầy mong chờ, nàng cũng không chối từ nữa. Gật đầu, ngoan ngoãn đi đến khung tài liệu theo như lời Phó Thư Bảo, tìm được bộ "trang phục phòng khuẩn" dự phòng, liền bắt đầu thoát y thay đổi trang phục.



Nghe được tiếng xột xoạt cởi quần áo truyền ra, Phó Thư Bảo vốn là đang đứng nguyên một chỗ liền lén lén lút lút đi đến. Hắn bước đi vô cùng cẩn thận, không tạo ra một chút âm thanh nào,

không khác gì đang bước trên những hạt bụi.



Vốn khoảng cách chỉ

có mười bước, dùng khinh công Đạp Thủy Vô Ngân của Phó Thư Bảo, chỉ

trong chớp mắt hắn đã đứng phía trước khung tài liệu. Ngừng thở, ánh mắt nhìn xuyên qua khe hở ở giữa, hắn lập tức có thể thu vào trong đáy mắt

khung cảnh xuân quang tuyệt vời. Nếu như là danh chính ngôn thuận xem

lão bà tương lai của mình cởi quần áo, hương vị kia e rằng tuyệt đối

không kích thích như vậy, nhưng nếu như là núp trong bóng tối rình coi,

như vậy lại là một loại cảm giác tuyệt vời khác, kích thích cũng đạt tới cực hạn.



Chi Ni Nhã căn bản là không phát hiện, phía đối diện,

cách nàng một khay chứa đồ, một đôi mắt sói đang tham lam nhìn chằm chằm vào nàng. Đáng thương thay, nàng hồn nhiên không biết mình đã rơi vào

cạm bẫy của con sói. Đúng lúc này, nàng cúi người xuống, cầm lấy vạt

váy, sau đó vén lên...



Trong phòng thí nghiệm sơn động, khi Chi

Ni Nhã chậm rãi vén chiếc váy công chúa của nàng lên, dường như bầu

không khí cũng dần dần trở nên ẩm ướt, tràn đầy một loại mập mờ. Nàng

giống như một khóm hoa miền sơn lam, gió sớm thổi qua, mùi thơm của cơ

thể tràn ngập mỗi tấc không gian bên trong sơn động.



Phía dưới

chiếc váy mềm mại của nàng, đầu tiên chính là đôi chân trần trắng bóc,

hình thái có thể nói là hoàn mỹ, thon dài mà khiến cho người ta không

cảm thấy mất lực, địa phương giữa hai đùi như ẩn như hiện, xuyên qua

tầng vải mỏng nhiều nếp nhăn vẫn có thể thấy được một cánh đồng cỏ màu

vàng rậm rạp và nguồn nước nơi bao bọc khoảng đồi núi non mềm.



Tiếp theo là phần bụng dưới da thịt bóng loáng như ngọc, eo thon có thể ôm

vừa một cánh tay, rốn mượt mà, đáng yêu, khiến cho người ta không nhịn

được nảy sinh một loại dục vọng muốn dùng đầu ngón tay nghịch ngợm một

phen.



Trên đỉnh váy là một đường đan chéo, kéo một phát, bộ váy

của công chúa Thánh Đóa Lan Quốc liền từ trên người Chi Ni Nhã tụt

xuống. Ngực của nàng vẫn thẳng như trước, chiếc yếm chật vật căn bản

không thể che lấp hoàn toàn bộ ngực sữa của nàng, thậm chí còn thiếu

khuyết một loại cảm giác an toàn, ràng buộc ổn thỏa. Phảng phất, hai quả đạn pháo quá no đủ kia sẽ văng ra phá tan vải vóc nhảy ra ngoài, giả vờ mặt quỷ dọa người khác phải nhảy dựng lên.



Trước mặt Chi Ni Nhã

bày hai bộ trang phục "phòng khuẩn". Một bộ đồ giống như một sợi dây

thừng có chiều ngang biến thái nối liền với một chiếc quần hình chữ T,


- Vật kỳ quái...



- Kỳ quái sao? Rất nhanh nàng sẽ thích nó đấy!



- Phi, ngươi đi mà thích, ngươi vận dụng tài trí thông minh của bản thân vào những việc này, thủy chung là không đứng đắn...



- Ta tới đây.



Một lần nữa loay hoay hướng dẫn Chi Ni Nhã tạo thành tư thế khêu gợi giống như là lúc trước, Phó Thư Bảo gấp gáp xông tới.



Một tiếng rên rỉ từ giữa cổ họng Chi Ni Nhã truyền ra, kèm theo đó là một tiếng kêu đầy đau đớn.



Chẳng qua, kêu đau cũng không phải là Chi Ni Nhã bị phá đi trinh tiết mà là

Phó Thư Bảo chuẩn bị làm chuyện xấu. Trên thực tế, ngay khi Chi Ni Nhã

cảm thấy có vật lạ thường tiến vào bên trong, loại cảm giác này vô cùng

kỳ diệu, tuyệt không đau đớn mà ngược lại đó là một loại cảm giác tuyệt

vời nàng chưa từng trải nghiệm qua.



Cảm giác đó khiến cho khát

khao của nàng càng thêm mãnh liệt, nhưng chỉ ngắn ngủi trong phút chốc,

đột nhiên nàng cảm thấy Phó Thư Bảo đã rời khỏi thân thể nàng, khiến cho nàng bị bao phủ bởi cảm giác trống rỗng, vô cùng khó chịu. Trong nội

tâm kỳ quái, Chi Ni Nhã cuống quít quay đầu lại.



- Bảo ca, ngươi làm sao vậy?



- Ta...



Dương như đã nhận ra điều gì, Chi Ni Nhã vô ý thức nhìn về phía địa phương

vừa rồi nàng tự mình xử lý, chỉ thấy vật quái dị màu ngà sữa đã hòa tan, tên gia hỏa dữ tợn mà tà ác kia cũng đã bị thương, bộ dạng vô cùng thê

thảm.



- Bảo ca, nó...



- Có linh tính phi phàm, chính là

một loại hình thái của lực lượng năng lượng. Dưới đặc tính này, tại sao

ta lại không suy tính ra nó sẽ hòa tan cơ chứ? Tại một thế giới thần kỳ

như thế, tại sao ta muốn luyện chế một chiếc mũ thôi cũng khó khăn như

vậy? Ta chẳng qua chỉ muốn làm nam nhân chân chính một lần, vì cái gì

hết lần này đến lần khác lại đối xử với ta như thế?



Ngơ ngác đứng tại chỗ, Phó Thư Bảo ngay cả ý định muốn tự tử cũng có rồi. Kỳ thật đau xót trên thân thể không là gì, mấu chốt là vết thương trong trái tim

lại không có cách nào tiếp nhận.



- Hi hi..



Đột nhiên Chi Ni Nhã cười phì một tiếng.



- Hoàn cảnh rất giống như một câu nói của người Tú Quốc các ngươi, gọi là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo?



Phó Thư Bảo "...".



- Còn gọi là người xấu tất có báo ứng. Con heo nhỏ của ngươi muốn ăn ta,

trời cao không chiều lòng người, ngươi đó, vẫn là thành thành thật thật

đợi cho đến khi tu vi lực lượng đạt tới cảnh giới Luyện Vĩnh Hằng Lực

rồi hãy tính sau, ta cũng đã khẳng định với phụ vương rồi. Nhất định

người sẽ vì có một vị chuẩn con rể xuất sắc giống như ngươi mà cảm thấy

kiêu ngạo. Con heo nhỏ của ta, ngươi vẫn là nên đợi cho đến lúc chúng ta thành hôn mới ăn đi.



Chi Ni Nhã dí dỏm, giả làm mặt quỷ.