Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 252 : Cặn bã

Ngày đăng: 14:24 18/04/20


Phó Thư Bảo lắc đầu, nghênh đón một đao trực tiếp chém về phía cổ chính mình, đột nhiên giương cánh tay khai cung, trong nháy mắt bắn ra một tiễn.



Phịch! Dây cung lay động. Một đạo tia sáng mơ hồ đột nhiên cắt ngang hư không, trực tiếp xuyên thấu qua ngực Sa Lí Phi. Lúc này, Sa Lí Phi lập tức kêu lên một tiếng, toàn thân như diều đứt dây rơi từ trên thành xuống phía dưới, nặng nề đập xuống mặt đất. Trước ngực hắn bất chợt xuất hiện lỗ thủng lớn cỡ bằng nắm tay, máu tươi từ vết thương thật lớn không ngừng phun trào cao tới nửa người!



Tất cả mọi chuyện phát sinh quá nhanh, rất nhiều mã tặc còn chưa kịp phản ứng, nhưng đội trưởng của bọn họ đã vĩnh biệt bọn họ.



Phó Thư Bảo nhàn nhã ung dung thu hồi Thiên Trúc Cung, lại nói với Tiểu Thanh:



- Tiểu Thanh thấy tiễn của ta bay đi nơi nào không?



Tiểu Thanh rất kính cẩn gật đầu:



- Thấy thưa chủ nhân.



- Vậy còn không mau thu hồi về cho ta.



Phó Thư Bảo nói.



Ngay khi Phó Thư Bảo nói chuyện với Tiểu Thanh, đám mã tặc xông về phía trước mới phát hiện đội trưởng của bọn họ không ngờ đã nằm trên mặt đất, nhất thời thế tiến công ngừng lại không còn tiếng động.



Một tiễn giết chết đội trưởng xưa nay bọn họ vẫn luôn kính nể, một Lực Sĩ cấp Linh Lực tầng thứ ba, tu vi thực sự cao tới đâu? Có người như vậy trước mặt, đoàn mã tặc này còn ai dám xông lên nữa?



Đây chính là kết quả Phó Thư Bảo mong muốn, hắn thực sự không muốn đại khai sát giới, uy hiếp như vậy chính là vừa đủ. Thấy một tiễn kia khiến đoàn mã tặc khiếp sợ, hắn lại đứng lên vị trí cao nhất trên tường thành.



- Bây giờ các ngươi cũng thấy rồi, đội trưởng của các ngươi đã bị ta giết chết, nếu các ngươi kẻ nào có dũng khí theo chân hắn sang thế giới bên kia làm mã tặc, cứ tiếp tục lên đây.



Hơn ba trăm mã tặc, không ai dám hành động.



- Ta còn có ý này...




Suy nghĩ đối sách hơn nửa đêm, không có đầu mối, Đồ Thổ có chút phiền muộn bò lên đầu giường. Xốc chăn lên, ánh mắt hắn lơ đãng nhìn thân thể thiếu nữ bên người, thiếu nữ trong chăn lúc này khóc lóc nức nở, đôi mắt mông lung đọng nước, thần sắc thống khổ, bờ vai thon gầy khiến người ta nhìn mà cảm thấy thương xót.



- Khóc? Lão tử biến ngươi thành nữ nhân, công lao lớn biết bao? Ngươi không biết báo ơn, còn khóc lóc?



Tâm tình vốn không sảng khoái, lại thấy thần sắc thiếu nữ toát lên vẻ đau khổ, tâm tình Đồ Thổ càng thêm phiền muộn, tiện tay tát xuống một cái.



Bịch, một tiếng giòn tan vang lên. Trên đôi mông trắng ngần nhất thời hiện lên một dấu tay năm ngón đỏ ửng.



Bị đánh trúng, nước mắt ứ đọng trong mắt nữ nhân kia ào ào tràn khỏi mi. Mặc dù vậy, nàng vẫn cắn chặt răng không khóc thành tiếng.



- Mẹ kiếp! Không nghe lão tử nói gì sao? Còn dám khóc!



Đồ Thổ đột nhiên cầm lấy hai chân thiếu nữ kia, kéo đôi chân đôi dài tràn đầy thương tích tách sang hai bên. Thương tích này không chỉ có vết roi, còn có dấu răng, tạo thành hình ảnh khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.



Nơi quý giá nhất của thiếu nữ này đã bị tổn thương nghiêm trọng, vùng cấm trước kia cỏ xanh tươi tốt đã bị man ngưu giẫm lên, thảm cỏ trở mình, cỏ xanh đứt đoạn, một mảnh vô cùng thê thảm.



- Đừng... Ta van ngươi...



Vùng quý giá nhất hiển lộ trước mặt tên cầm thú, thiếu nữ đột nhiên ý thức được điều gì sắp xảy ra, nhất thời trở nên lo lắng.



- Khà khà... Ngươi càng cầu xin, lão tử càng muốn!



Đồ Thổ mạnh mẽ đè ép tới, ngay khi hắn đột phá vật cản yếu đuối kia, tiến nhập thật sâu vào thân thể thiếu nữ, hắn cảm thấy sung sướng không gì sánh được, còn thiếu nữ dưới thân kêu khóc bi thảm.



Không có cầm thú đứng đầu, chỉ có kẻ hơn cả cầm thú.



Đồ Thổ kỳ thực chính là cầm thú đội lốt người