Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 254 : Đại loan lệ

Ngày đăng: 14:24 18/04/20


Nông trường, quặng sắt, đây mới là mục đích chính Phó Thư Bảo thành lập

trạm kiểm soát tại Hạp Cốc Quan. Thứ nhất tiêu hao lượng lớn nhân lực

tại Hậu Thổ Thành, hơn nữa có thể kiếm được lượng tài phú lớn, phát

triển giống như quả cầu tuyết, không cầu thu thuế tại Hậu Thổ Thành, để

người ở đây trở thành công nhân làm thuê là được. Cứ như vậy, Có tiền

nộp thuế lên triều đình Tú Quốc, đồng thời thực lực phe mình cũng phát

triển cực nhanh.



Bất luận thế nào đi nữa, Hậu Thổ Thành này là nơi bị người ngoài quên lãng, bởi một vị thiếu niên mà bước sang trang mới.



Thiếu niên này, đã từng bị nữ bộc gợi cảm của hắn dùng thiết chùy đập vào tiểu đệ đệ của hắn...



o0o



Trong đại sảnh Thành Chủ phủ Hậu Thổ Thành kỳ thực chỉ là nơi tượng

trưng, bởi vì Thành Chủ Đồ Thổ quanh năm suốt tháng rất hiếm khi cử hành hội nghị chính quy một lần. Thế nhưng bây giờ, trong đại sảnh Thành Chủ phủ lại có đầy người ngồi. Những người này không phải người lương thiện cũng không phải thương nhân Hậu Thổ Thành, mà là những đầu lĩnh các lộ

đạo tặc.



Đội trưởng đoàn đạo tặc Huyết Mã vừa chết, trước mắt chuyện này nhất định cần phải giải quyết.



Ánh mắt lạnh lùng đảo qua phòng khách phát hiện những khuôn mặt quen

thuộc, trong lòng Đồ Thổ càng cảm thấy không vui. Bình thường, những

người này khi tiến cống mới có thể gặp mặt hắn, nhưng bây giờ, hắn không ngờ lại phải trông cậy vào những người này thương lượng đưa ra đối

sách. Đối với hắn từ trước tới nay cao cao tại thượng chủ tọa tất cả Hậu Thổ Thành mà nói, điều này không phải châm chọc thì là cái gì?



- Lão đại, Phó Thư Bảo kia khinh người quá đáng, tiếp tục như vậy không phải biện pháp tốt, chúng ta phải diệt trừ hắn, cộng thêm Định Thiên

Vương Tước đứng phía sau hắn!



Một hán tử trên mặt có ba vết

sẹo nói. Hắn gọi là Sa Lí Hành, đệ đệ của Sa Lí Phi. Sau khi Sa Lí Phi

chết đi, hắn rõ ràng trở thành tân đội trưởng đoàn đạo tắc Huyết Mã.

Trong lòng hắn, hắn chỉ ước gì ca ca hắn chết đi, nhưng trên mặt hắn một mực biểu hiện không thể không báo thù cho Sa Lí Phi. Cho nên, ngay khi

không khí trầm mặc khiến người ta cảm thấy áp lực trầm trọng, hắn không

kìm được mà lên tiếng.



- Như vậy, các lộ đội trưởng có biện pháp rồi sao?



Đồ Thổ giả vờ thanh nhàn nâng chén trà nên, hớp một ngụm nhỏ. Ánh mắt
Lời này vừa thốt khỏi miệng, đoàn cường đạo nhất thời sừng sờ, thoáng chốc, vang lên một trận tiếng cười.



- Ha ha... Không ngờ Đại Loan muội lại là người rất hài hước, ta nghĩ

đây cũng là một biện pháp, còn ai muốn bổ sung? Tiếp đến, ta sẽ nói cách xem xét của ta.



Sau khi ngưng cười Đồ Thổ nói:



-

Rõ ràng đến đó giết chết Định Thiên Vương Tước và Phó Thư Bảo là điều

không thể thực hiện, thời gian gấp rút chúng ta không còn cách nào khác, nếu Phó Thư Bảo muốn mở nông trường và khai thác quặng mỏ, chúng ta sẽ

phái các hảo thủ tinh nhuệ trong các lộ đoàn đội trà trộn qua đó, sau đó ước định thời gian hành động, trong khoảng thời gian này, các đoàn đội

nhàn rỗi phái người hăm dọa người lĩnh chứng minh thần dân, phá hư nông

trường và công trường... Đấu với ta tại Hậu Thổ Thành, ta muốn toàn bộ

quân đội của hắn bị diệt!



Các lộ đạo tặc nghị sự trong phòng

khách hưởng ứng hô lớn, trong khoảng thời gian ngắn lại tiếp tục nghị

luận, nước miếng tung bay. Duy nhất chỉ có đội trưởng Đại Loan Lệ không

tham dự, đôi mi thanh tú chau lại, dường như nàng đang nghĩ tới tâm sự

gì đó.



Sau một phen nghị luận, bắt đầu hành động cụ thể, các đội trưởng của các đoàn cường đạo đều rời đi.



Sào huyệt đoàn cường đạo Mật Nguyệt trong sa mạc Vô Thủy, rất ít người

biết tới địa điểm cụ thể. Đó là tiểu ốc đảo thơ mộng, ở nơi đó, không

chỉ có nữ cường đạo đoàn Mật Nguyệt, mà còn có cô nhi nữ cường đạo nhặt

được sinh sống, số lượng khoảng chừng hai mươi người. Cộng thêm hơn một

trăm nữ cường đạo, người sinh sống trên tiểu ốc đảo này chỉ có một trăm

ba mươi người mà thôi.



Vài gian nhà tranh đơn sơ, dòng nước

ngọt trong suốt nhìn thấy đáy, còn có một mảnh lùm cây thấp bé, đây là

toàn bộ tiểu ốc đảo. Trong mắt người bình thường đây là địa phương cứt

chó, nhưng trong mắt Đại Loan Lệ và thủ hạ của nàng đây chính là bến đỗ

để các nàng sinh tồn. Trong mắt cô nhi lẻ loi cô quạnh, nơi đây chính là thiên đường tràn ngập niềm vui. Cho nên, mỗi khi suy nghĩ làm thế nào

bảo vệ tiểu ốc đảo này, tâm tư Đại Loan Lệ luôn luôn rất nặng nề