Thiên Tài Đọa Lạc
Chương 279 : Chiều dài dây lông mao
Ngày đăng: 14:24 18/04/20
Từ bộ dáng hồ ly chuyển biến thành hồ nữ, Hồ Nguyệt Thiền có thể duy trì thời gian một đồng hồ cát, nói cách khác, từ bây giờ vẻn vẹn chỉ có thời gian một đồng hồ cát triển khai hành động. Thời gian cấp bách, Hồ Nguyệt Thiền có vẻ rất lưu loát ngay khi Phó Thư Bảo còn đang lén nhìn cảnh xuân của nàng, nàng cực nhanh từ bọc nhỏ lấy ra hai cái khăn mặt khác, một cái đặt trên ngực, một cái đặt trên lưng, cố gắng che khuất bộ phận không lên bại lộ.
Lúc này Phó Thư Bảo mới lưu luyến không rời mắt rụt đầu lại, giả vờ hỏi:
- Nguyệt Thiền cô nương đã xong chưa?
- Được rồi, ngươi có thể đi ra.
Hồ Nguyệt Thiền liếc mắt nhìn khối đá kia, xác định Phó Thư Bảo không nhìn lén nàng mới thở phào một hơi.
Phó Thư Bảo đi ra, tầm mắt hắn không kiềm chế được muốn nhìn thân thể mỹ nữ hồ tộc. Mặc dù có hai chiếc khăn mặt che khuất hai bộ vị trọng yếu trên thân thể, nhưng không hoàn toàn che lấp, tại phần ngực có rãnh khe sâu tuyết trắng lộ ra ngoài, chiều sâu đủ dìm chết người, còn có một phần cặp bồ đào tuyết trắng hiển lộ ngoài không khí, những điểm này dụ người tới cực điểm. Phần dưới dường như càng không thể chịu nổi, dùng khăn mặt che lấp khu vực nhạy cảm kia chỉ là hành động bất đắc dĩ, bởi vì nàng lấy khăn mặt buộc chặt vốn có chỗ thiếu hụt rất lớn, vì vậy bụng dưới một mảnh trắng mịn hoàn toàn lộ ra ngoài, cái này cũng chưa tính, một mảnh đồng cỏ màu đen rất nghịch ngợm từ phía dưới khăn mặt chui ra, chúng rất mềm mại, dán sát trên da, trắng đen đan xen rất nổi bật rất rõ ràng làm mắt người lu mờ. Mặt sau, bởi vì buộc chặt, một chiếc khăn mặt không thể che lấp cặp mông trắng như tuyết, cho nên hầu như toàn bộ cặp mông trắng đều bại lộ, vô cùng khêu gợi nhân tâm.
Kỳ thực, Hồ Nguyệt Thiền có khăn mặt che lấp cũng giống như Hồ Nguyệt Thiền lõa thể, bởi mị lực trên thân thể nàng không chút nào giảm sút, chỉ là mị hoặc trực tiếp chuyển biến thành vẻ đẹp mông lung bán che đậy.
- Nhìn cái gì? Lúc này ngươi phân tâm, cũng đồng nghĩa với chúng ta thất bại, nói không chừng có thể vì vậy mất mạng.
Hồ Nguyệt Thiền nghiêm mặt nói.
- Ai bảo ngươi dụ dỗ người khác như vậy?
Phó Thư Bảo trêu đùa nói.
- Ngươi... không nói với ngươi, chúng ta bắt đầu đi.
Hồ Nguyệt Thiền không thể làm gì khác, đành thở dài một hơi.
Phó Thư Bảo nói:
- Ngươi còn chưa nói cần dùng cách gì để cầm Viêm Hỏa Linh Tham.
Phó Thư Bảo thân thiết nói:
- Nguyệt Thiền cô nương, nếu như ngươi không hạ thủ được ta có thể giúp ngươi.
- Hỗn đản! Câm miệng lại, nối dây đi!
Hồ Nguyệt Thiền xấu hổ vung tay ngược lại phía sau, trong lòng bàn tay rõ ràng là một sợi lông cong cong.
- Ách, xem ra nàng không cần ta hỗ trợ, ta sẽ nối dây.
Trong lòng Phó Thư Bảo dâng lên một chút cảm giác thất vọng.
Rất nhanh, sợi dây lông mao dài ba thước biến thành sợi dây dài bảy thước, mặt khác, hắn còn lén giấu một sợi trong lòng bàn tay. Nói cách khác, toàn bộ nối liền với nhau, sợi dây lông mao chỉnh thể dài khoảng chừng tám thước!
- Được rồi? Chúng ta bắt đầu đi.
- Ngươi xác định ngươi đã nhổ toàn bộ rồi sao?
- Đáng ghét, lẽ nào ngươi còn muốn kiểm tra?
- Nếu như ngươi để ta làm như vậy, ta cũng không ngại.
Phó Thư Bảo vừa cười vừa nói.
Hồ Nguyệt Thiền đã không có cách nào đối phó lại nam nhân trước mắt.
- Đủ rồi, chúng ta bắt dầu đi.