Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 283 : Suýt nữa trượt chân (1)

Ngày đăng: 14:24 18/04/20


Sau khoảng thời gian nửa đồng hồ cát trôi qua, Tiểu Thanh hái đầy một giỏ Huyễn Tâm nho, Đại Loan Lệ cũng chặt đủ mười cành, buộc lại cẩn thận. Phó Thư Bảo đào tròn mười gốc Huyễn Tâm nho. Vấn đề cũng bởi vậy mà xuất hiện, tới khi ngồi trong giỏ trúc phi hành, trong giỏ trúc tràn đầy quả nho, còn có mười gốc nho và mười cành, như vậy, làm sao có thể mang về?



- Tiểu Thanh, nhiều thứ như vậy, ngươi có mang được không?



Phó Thư Bảo dường như không hề muốn đi bộ trên sa mạc.



Tiểu Thanh nhìn đống quả, cành và cây nho thật lớn, lại nhìn hai người Phó Thư Bảo và Đại Loan Lệ, chợt cười nói:



- Trọng lượng chẳng qua chỉ năm sáu trăm cân, ta có thể đi, chỉ có điều mấy thứ này phải buộc cẩn thận mới được.



Lát sau, một mỹ nữ dáng vẻ mê người từ sào huyệt của Hồ Nguyệt Thiền bay lên không trung, mang theo một giỏ quả nho, cành nho, cây nho và hai người bay về phía Hậu Thổ Thành.



Điều khác biệt duy nhất chính là, lúc đi thì Phó Thư Bảo và Đại Loan Lệ ngồi trong giỏ trúc, nhưng thời gian trở về Đại Loan Lệ ngồi trên cành nho còn Phó Thư Bảo thì ngồi trên mông Tiểu Thanh.



Đây tuyệt đối là hàng hóa và hành khách hỗn độn trái với quy tắc bay.



Phó Thư Bảo là người cầm lái tuyệt đối không thể lái.



Chẳng qua hắn có cảm giác vô cùng chân thật, bởi vì hắn ngồi trên ghế lái thoải mái nhất bằng da bằng thịt, vì vậy có tính đàn hồi rất cao.



Ngay khi Tiểu Thanh dần dần bay xa, trên bầu trời chỉ còn lại cảnh tượng mơ hồ, tại một đống cồn cát nào đó, có một một con hồ ly lông vang đang ngưỡng vọng nhìn lên.



- Quả nhiên trộm cây nho của ta, chỉ có điều, gã nắm giữ Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa, đừng tưởng rằng ta không biết bí mật của ngươi, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại với cách thức ngươi không thể tưởng tượng được...



Xoay người lại, hồ ly lông vàng chạy vội về nhà, rất nhanh biến mất trong sa mạc mênh mông.




- Nghe tin tiểu chủ nhân quay về chiếm được Viêm Hỏa Linh Tham, ta vội vàng chạy qua đây, may mắn rốt cuộc tới đúng lúc.



Liếc mắt nhìn kỹ Viêm Hỏa Linh Tham, nó lại nói thêm:



- Tiểu chủ nhân có điều không biết, Viêm Hỏa Linh Tham là nguyên tố hỏa cực đoan, mà quý giá nhất chính là vài sợi nguyên tố hỏa tinh túy giống như tơ nhện này, cho dù chủ nhân Luyện Thiên Quân Tà Nguyệt Minh Phong cũng không dám trực tiếp hấp thụ nguyên tố hỏa tinh túy bên trong, nếu như chủ nhân tùy tiện hấp thụ, vậy chỉ có kết cục trực tiếp bị thiêu đốt mà thôi.



Trong lòng Phó Thư Bảo nhất thời vừa cảm thấy sợ hãi vừa thầm than may mắn, nếu như không phải Luyện Thiên Thử chạy tới đúng lúc, kịp thời ngăn cản, bây giờ hắn e rằng đã biến thành một đống than cốc rồi.



Luyện Thiên Thử tiếp tục nói:



- Tiểu chủ nhân tuy rất muốn tìm hiểu bí mật Luyện Thiên Thần Quyển, cũng vô cùng muốn đề thăng lực lượng tu vi, nhưng có những thứ không thể nóng vội.



Phó Thư Bảo gật đầu:



- Đa tạ Luyện lão nhắc nhở, chẳng qua, theo lời ngươi nói, chẳng phải không thể hấp thụ nguyên tố hỏa tinh túy bên trong hay sao?



Luyện Thiên Thử nói:



- Chủ nhân năm đó nghiên cứu kỹ nhất chính là Viêm Hỏa Linh Tham, hẳn là có biện pháp thực hiện, chỉ có điều cụ thể như thế nào thì ta lại không rõ.



Trầm ngâm một hồi, trong đầu Phó Thư Bảo đột nhiên lóe lên một đạo linh quang, thốt lên nói:



- Ta thực ra mơ hồ đoán được một chút, nhưng không biết có chính xác hay không?