Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 309 : Luyện quyền trên giường (1-2)

Ngày đăng: 14:25 18/04/20


Nghe tiếng vó ngựa, Phó Thư Bảo vội vàng mang tấm mặt nạ da Biến Hình Thú lên, nhất thời biến thành một thanh niên sơn dã tầm hai mươi

tuổi mặt đầu mụn nhọt. Hồ Nguyệt Thiền cũng hành động tương tự, lấy một

tấm mặt na da người mà Phó Thư Bảo chuẩn bị sẵn đem lên, biến thành một

thôn phụ hai mươi tuổi. Tấm mặt nạ da người kia chỉ che dấu vẻ mặt tuyệt thế của nàng, tư sắc biến thành rất bình thường. Nhưng mặt nạ không thể che dấu được vóc người nàng. Thân thể lung linh lồi lõm tuyệt vời kia

khiến nàng nhìn vẫn là một vưu vật cực hấp dẫn.



- Phu nhân, nơi đó có ánh lửa!



Tiếng một nam tử truyền tới.



- Đi qua xem một chút đi.



Giọng nói một nữ nhân vang lên.



Tiếng móng ngựa chậm lại, đi về phía Phó Thư Bảo và Hồ Nguyệt Thiền.

Rất nhanh, ba chiếc xe ngựa đã dừng lại bên cạnh khu rừng. Từ trên xe

ngựa, một thiếu phụ chừng hơn hai mươi tuổi bước xuống. Mặt như trăng

rằm, mắt sáng răng trắng, cũng là một nữ tử động lòng người. Đi theo

nàng là sáu nữ thị vệ đeo bội kiếm. Tiếng cười vừa rồi hiển nhiên là do

bọn họ phát ra. Đám nữ thị vệ này cũng không lớn tuổi, chỉ chừng hai

mươi. Tư sắc mỗi người đều không tầm thường, hơn nữa mang theo bội kiếm

nên càng có vẻ anh tư hấp dẫn.



Trừ sáu nữ thị vệ ra thì còn

có đánh xe và một đám kỵ sĩ, áo giáp và trang bị trên người đều hoàn mỹ, chiến mã dưới hông cũng thuần một màu lông đen, thần tuấn phi phàm,

hiển nhiên là quân chính quy của Tú Quốc. Nhân số bọn họ nhiều nhất, có

hai mươi người.



Quý phụ kia đang được một nữ thị vệ dìu đỡ,

ưu nhã bước xuống xe ngựa, nhìn bốn phía một chút, cuối cùng ánh mắt mới dừng lại trên người Phó Thư Bảo và Hồ Nguyệt Thiền, tạm ngừng một lúc

mới lạnh nhạt nói:



- Chỗ này cũng thích hợp để lập doanh

trại. Giờ chúng ta nghỉ ngơi ở đây một đêm, mai hãy lên đường. Dương

Mộc, ngươi tới hỏi hai sơn dân kia một chút xem bọn họ làm gì ở đây?



- Tuân lệnh phu nhân.



Một kỵ binh nhảy xuống khỏi lưng ngựa, đi nhanh về hướng Phó Thư Bảo và Hồ Nguyệt Thiền. Dương Mộc này có thân hình cao lớn, chừng tới bảy

thước, vóc người to khỏe, bước đi rất nhanh, có khí thế bức người, giống như một ngọn tháp sắt di động vậy.



- Phó đại ca...



Hồ Nguyệt Thiền không khỏi hồi hộp, cúi đầu nói một tiếng.



- Đừng sợ, có ta ở đây rồi.



Phó Thư Bảo lại rất bình tĩnh, trong lòng đã đoán ra thân phận của phu

nhân quý phụ kia. Nơi đây cũng gần Anh Thạch Thành, nói vậy chắc nàng có chút quan hệ với Anh Thạch Thành rồi.



Dương Mộc kia đi đến rất nhanh, cất giọng rất to hỏi:



- Hai người các ngươi là người nào, ở đây làm gì? Mau trả lời câu hỏi của phu nhân ngay.



Trên mặt Phó Thư Bảo hiện lên vẻ tươi cười:



- Bẩm quân gia, chúng ta là đôi vợ chồng tới Anh Thạch Thành buôn bán. Tiểu dân tên là Lý Diệp, vợ là Hồ Đại Mỹ.



Lý Diệp là cái tên thuận miệng hắn bịa ra thôi, nếu đọc lái đi thì là "ông nội ngươi".



Hồ Nguyệt Thiền bị biến thành Hồ Đại Mỹ không vui lườn Phó Thư Bảo một

cái. Cái tên đã chẳng ra gì, quan trọng là Phó Thư Bảo còn chiếm lợi từ

nàng. Giả mạo huynh muội không được sao? Sao lại biến thành vợ hắn chứ?


Trong khi chiến đấu, địch thủ khẳng định sẽ không đứng yên cho mà đánh. Hắn vận động, vậy thì làm sao tính là lấy đồ trong túi được?



Mọi thứ đều như đã được giải thích nhưng lại không làm được. Cảm thụ

trong lòng giống như ngắm trong dưới nước, thấy mà không mò được.



- Hoặc là vốn ta bị Thiết Sa Quyền ảnh hưởng quá sâu, muốn dùng uy lực

lớn nhất đột phá phòng ngự của đối phương, khi ra quyền cơ thể có động

tác quá lớn, quỹ tích vận hành của cánh tay quá dài... Như vậy nếu ta bỏ quan niệm cũ này đi, thử đánh ra quyền nhanh, ngắn thì sao? Đúng là như vậy!



Bên trên giường lớn, linh cảm bộc phát, Phó Thư Bảo đột nhiên nắm quyền, đánh thẳng lên chăn mền.



Cho bông bay lên toàn bộ, rơi xuống bên dưới.



Hồ Nguyệt Thiền đang buồn ngủ mông lung hô lên kinh hãi một tiếng, vội

vàng ngồi dậy, trong tay đúng là cầm một cái kéo, chuẩn bị cắt rơi thứ

kia của Phó Thư Bảo.



- Ngươi, ngươi muốn làm gì?



- Ngủ đi. Ta không muốn làm gì cả.



Phó Thư Bảo cười cười, ánh mắt rơi lên người Hồ Nguyệt Thiền, lại tra

xét một hồi. Da thịt bộc lộ ra một mảng tuyết trắng lớn, hấp dẫn người

khác. Nàng đang lo lắng che ngực, như thế lại càng làm hai bầu ngực lớn

bị ép mà lộ rõ hơn. Sườn núi dựng đứng, khe sâu hun hút, lại còn có hai

hạt anh đào nổi lên. Tóm lại, đây lại một thân thể nữ tử cực kỳ quyễn

rũ. Trên người Hồ Nguyệt Thiền không có chỗ nào là không hấp dẫn trí

mạng cả.



- Ngủ thì ngủ. Nếu ngươi dám giở trò nữa thì ta sẽ không khách sáo đâu.



Hồ Nguyệt Thiền núi. Nàng cũng biết uy hiếp như vậy căn bản là không có giá trị.



Ánh mắt Phó Thư Bảo hạ xuống cặp mông đẫy đà của Hồ Nguyệt Thiền, trong lòng thầm than thở:



- Đúng rồi. Nguyệt Thiền cô nương. Lần đầu chúng ta gặp mặt, ngươi lại

rất thoải mái lớn mất, còn dùng huyễn thuật dụ dỗ ta. Lúc này chưa qua

bao lâu, sao ngươi lại biến thành như xử nữ, xấu hổ phòng ngừa ta thế?



- Tình huống không giống ngày đó. Lúc đó ta dùng huyễn thuật bảo vệ

chính mình. Hiện giờ ta không cần làm vậy nữa... Ta nói thực cho ngươi

biết, nữ tử Hồ Tộc chúng ta không phải là loại dâm tiện như các ngươi

nghĩ, thấy nam nhân là muốn dụ dỗ đâu. Trái tim của chúng ta so với thục nữ còn nghiêm chỉnh hơn. Bây giờ ta ngủ cùng giường với ngươi đã là

nhẫn nhịn rất nhiều rồi. Ngươi đừng có được voi đòi tiên. Hừ.



- Hồ ly tinh mà lại còn nghiêm chỉnh hơn cả thục nữ à?



Phó Thư Bảo cảm thấy như hắn vừa mới nghe được chuyện hoang đường nhất

từ khi chào đời tới nay, so với việc nhìn mặt trời mọc đằng tây còn ngạc nhiên hơn.



Hồ Nguyệt Thiền kéo chăn mền lên, đắp lên người,

vẫn nắm chủy thủ như cũ, cảnh giác sợ nam nhân cạnh mình có hành động gì đó.



Có thể khẳng định là chỉ cần nàng đồng ý, đơn giản một

ánh mắt hay một động tác quyến rũ, nàng sẽ liền biến thành hồ ly tinh

như trong tưởng tượng của Phó Thư Bảo ngay.



Trong lều vừa

bình tĩnh được, Phó Thư Bảo lại không luyện quyền trên giường nữa, chỉ

im lặng tự hỏi về yếu nghĩa của Nộ Quyền Thức