Thiên Tài Đọa Lạc
Chương 311 : Cung sát
Ngày đăng: 14:25 18/04/20
Trong rừng tối đen như mực. Chân trời phía đông đang dần dần sáng
tỏ, bóng tối và ánh sáng đối lập, tạo thành một bức họa tráng lệ.
Ở cách lều chừng ba mươi thước, Dương Mộc lại giơ tay một cái, sau đó
chỉ về phía cái lều. Kỵ binh được huấn luyện rất tốt, lập tức hiểu ý,
tháo cung ngắn của kỵ binh trên vai xuống, lắp tên, nhắm chuẩn vào cái
lều.
- Phóng!
Dương Mộc hạ tay xuống.
Vù vù vù! Vù vù vu!
Một cơn mưa tên bay vào không trung, đâm thẳng vào trong lều. Cái lều
bằng vải thường căn bản không thể ngăn cản nổi mũi tên sắc bén, trong
chớp mắt đã bị xuyên thấu, có thêm rất nhiều lỗ thủng. Bắn một loạt tên
xong, các kỵ binh cũng không dừng lại, nhanh chóng lắp tên, lại bắn
tiếp. Trong chớp mắt, cái lều vải kia đã có cả trăm ngàn lỗ hổng.
- Dừng!
Dương Mộc lại giơ tay lên.
- Tướng quân. Chẳng qua chỉ là hai người dân sơn dã, người vất vả tự mình tới xử lý, thật sự là đại tài tiểu dụng rồi.
Một kỵ binh nịnh nọt.
Dương Mộc nói:
- Ngươi thì biết cái gì? Nếu không phải là chuyện quan trọng của phu
nhân thì ta lại phải tự mình tới xử lý sao? Thu cung lại, đi theo ta tới xem một chút.
Mấy kỵ binh thu đoản cung lại, rút chiến đao ra, đi theo Dương Mộc về phía chiếc lều.
Vén cửa lều lên, bên trong trống trơn. Mấy chục mũi tên bắn rơi loạn
trên mặt đất. Trên chăn mền và nệm không thấy có người. Dương Mộc đứng
lặng nhìn một vết rạch ở chính giữa lều, trong lòng âm trầm:
- Tiểu tử giỏi lắm, giả ngu nhưng đã bỏ chạy từ trước rồi. Như vậy càng không thể lưu ngươi lại nữa.
- Tướng quân, dấu chân trên mặt đất còn ấm, chắc là chưa chạy xa được đâu.
binh của đối phương dù đều là tinh binh thân kinh bách chiến nhưng hoàn
toàn không đủ để người ta nhét kẽ răng. Quyết sách của Dương Mộc là
đúng, nhưng lại cũng là sai lầm.
Vù! Mũi tên thứ ba bắn tới,
xuyên thủng một kỵ binh vừa rời khỏi chỗ trốn, chạy về phía ngoài khu
trừng. Lần này kẻ đó còn chả kịp hừ một tiếng thì đã mất mạng.
Tốc độ của Dương Mộc cũng rất nhanh, thân pháp xuất ra thì gần như là
đạp cỏ mà bay đi, vù một cái đã biến mất trong rừng. Nhưng mấy kỵ binh
phía sau hắn không thể nào có số may như hắn được. Tốc độ của bọn họ mặc dù cũng được coi là rất mau lẹ, nhưng sao có thể mau lẹ hơn mũi tên
được chứ?
Vù vù vù vù! Mỗi mũi tên là một kỵ binh đi theo
Dương Mộc đuổi địch, tiến vào rừng cây đều ngã xuống đất, chết một cách
hồ đồ.
Ào! Một đao chặt thân cây chắn trước người, Dương Mộc
đạp một bước, cơ thể thể giống như đại bàng giương cánh bay lên, rơi
xuống vững chắc trên lưng một con chiến mã. Hai đùi thúc một cái, chiến
mã hí lên, vươn mạnh bốn vó chạy về phía đại lộ. Chuyện hôm nay thật đen đủi, có thể coi là lật thuyền trong mương, tất nhiên là buồn bực nhưng
hắn cũng không phải là kẻ chỉ có cái dũng của thất phu. tiểu tử kia
không hiện thân đã giết mấy kỵ binh của hắn. Thân thủ như vậy, không đi
thì ở lại chờ chết à?
Chiến mã cất bốn vó phi nhanh, trong nháy mắt đã chạy khỏi khu rừng.
Tầm mắt mở rộng, đã đi tới đường lớn trống trải, trong lòng Dương Mộc cũng hơi thả lỏng một chút, rốt cục thoát thân rồi.
Vù! Tiếng một mũi tên phá không đột nhiên vang lên, nghe mà kinh người!
- Nhanh như vậy sao?
Trái tim Dương Mộc đột nhiên chìm xuống, hạ ý thức giơ tấm khiên ra phía sau.
Hí hí! Chiến mã hí thảm, lập tức ngã xuống mặt đất. Dương Mộc ở trên
lưng ngựa cũng bị tác dụng bởi quán tính, bay vọt lên, lăn mình trên mặt đất cả chục vòng mới dừng lại được. Cơ thể hắn dựng lại lập tức bật dậy khỏi mặt đất, giơ khiên phía trước, đao phía sau, hạ thấp thắt lưng,
cúi đầu, đúng là thế phòng tên tiêu chuẩn của bộ binh.
Ngay lúc này, từ khu rừng đối diện của một thân ảnh nhoáng lên, hạ xuống vững chắc trên đại lộ.