Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 313 : Người ngu ta trá (1)

Ngày đăng: 14:25 18/04/20


Phó Thư Bảo cũng không vội đi nhìn tình huống Dương Mộc mà nhìn lại nắm tay mình, nói nhỏ:



- Một bộ chiến kỹ Nộ Quyền thức ta mới học được bề ngoài, mười phần mới học được ba vậy mà đã có uy lực lớn tới vậy. Nếu như có thể học hết cả vậy thì uy lực đáng chờ mong tới đâu chứ?



- Phó đại ca, ngươi không sao chứ?



Lúc này Hồ Nguyệt Thiền mới chạy từ trong rừng ra, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập vẻ lo lắng.



Lúc này Phó Thư Bảo mới bình tĩnh lại:



- Ta không sao.



- Xử lý tên quan quân này thế nào đây?



Đi tới cạnh Dương Mộc, sờ lên cổ hắn một chút, Hồ Nguyệt Thiền lập tức nói:



- Hắn còn thở.



- Chuyện như thế này giao cho ta xử lý đi. Ngươi tìm những mũi tên ta bắn về đây. Những mũi tên này đều là hộ thân phù của chúng ta đó.



Phó Thư Bảo nói.



Hồ Nguyệt Thiền đi hai bước liền quay đầu lại.



- Phó đại ca, ngươi sẽ giết hắn sao?



Đã hai lần thấy sự hung hãn của Phó Thư Bảo, nhất là thấy biểu lộ bình tĩnh lạnh lùng khi hắn giết người. Nàng cũng hoài nghi Phó Thư Bảo có phải đã biến thành một người khác hay không. Việc này khiến nàng rất lo lắng.



- Hà? Chuyện này ngươi không nên hỏi. Ta sẽ có chừng mực.



Phó Thư Bảo lạnh nhạt nói một câu rồi bước về phía Dương Mộc.



Thả Dương Mộc chẳng khác gì tự đi tìm phiền toái. Dương Mộc không có khả năng bỏ qua. Đợi hắn tập kết quân đội lại sẽ giết tới. Nếu thay đổi vị trí, tin rằng Dương Mộc tuyệt đối không có chút nhân từ này. Như thế thì lúc này tại sao hắn còn phải thả hổ về núi chứ?



Giết là chắc chắn rồi. Nhưng hắn cũng không muốn Hồ Nguyệt Thiền thấy cảnh đó.



Bóng đen trong ý thức lui dần, mở hai mắt, Dương Mộc thấy một bầu trời màu lam, ánh nắng chói mắt. Bốn phía là một vùng cây cối rậm rạp, trông khá quen thuộc. Nghĩ kỹ lại, không ngờ đây chính là vùng đất trống tối qua cắm trại. Cuối cùng Dương Mộc nhìn thấy Phó Thư Bảo đang ngồi cạnh mình, khóe miệng ngậm một cây cỏ đuôi chó, thỉnh thoảng đảo qua trái, thỉnh thoảng lại đảo qua phải.



- Ngươi tỉnh rồi sao?



Phó Thư Bảo lạnh nhạt hỏi.



- Ngươi muốn làm gì?



Dương Mộc cựa quậy một chút, chợt phát hiện ra bên người mình có một thứ dây kỳ quái tạo thành dây thừng, vô cùng bền chắc. Lấy tu vi lực lượng của hắn, dù là dây thừng bền nhất thì cũng sẽ bị hắn cựa đứt. Nhưng thứ này lại chẳng hề bị tổn hại chút nào. Mà tình huống hiện tại là ngược lại, hắn càng cựa thì dây thừng lại càng siết chặt hắn hơn.



- Dương tướng quân, ngươi vẫn không biết điều



Phó Thư Bảo lắc lắc đầu.



- Muốn giết ta sao? Ngươi nên nghĩ kỹ đi. Ta là quan quân của triều đình, là Thiên Nhân Tướng của quân đoàn Hổ Uy! Ngươi dám giết ta sẽ bị tru di cửu tộc!



Dương Mộc la hét.



Phó Thư Bảo lại lắc đầu:



- Ta đã giết Tú Cát. Ngươi biết hắn là ai không? Hắn là đương kim hoàng thái tôn. Ta còn giết Đồ Thổ. Hắn cũng là mệnh quan triều đình, đứng đầu một thành. Ta còn giết...



- Chờ một chút...
- Ta...



Hồ Nguyệt Thiền ngẩng đầu lên, muốn nói lại thôi.



Phó Thư Bảo thở dài một hơi:



- Xin lỗi. Giọng điệu của ta cũng hơi nặng nề một chút. Nhưng ta chỉ muốn nói rõ chuyện lợi hại ở đây. Như vậy nhé. Ta đi tới sườn núi Lạc Mã, ngươi muốn đi cùng không?



- Đương nhiên là muốn.



Hồ Nguyệt Thiền cười một tiếng:



- Chúng ta đang cộng tác mà.



Chỉ chốc lát sau, hai kỵ sĩ đã lên ngựa phóng đi.



o0o



Sườn núi Lạc Mã. Tiền triều có một vị tướng quân gặp địch quân mai phục ở nơi này, lâm nguy không sợ hãi, trung quân trung nghĩa, cuối cùng chiến tử. Căn cứ vào điển cố đó mà nó mới có tên này.



Sườn núi Lạc Mã thật ra cũng không chỉ là một con đường núi mà là một con đường kéo dài qua Đại Dương Sơn. Qua Đại Dương Sơn là tới địa giới của Anh Thạch Thành rồi, cũng chỉ khoảng hơn nửa ngày nữa là tới Anh Thạch Thành.



Sắc trời đã tối, Tú Chi cho đội ngũ tạm nghỉ, cắm trại dưới sườn núi Lạc Mã.



Kim Hoa Bát Vệ đều là Lực Sĩ cấp Linh Lực. Nhưng trước mặt Tú Chi phu nhân, bọn họ không chỉ là thị vệ mà còn là thị nữ. Lều của Tú Chi phu nhân cũng là do bọn họ tự mình dựng lên.



Từng đống lửa được đốt lên. Mười mấy kỵ binh vây quanh trước đống lửa, uống rượu cười nói.



- Tướng quân Dương Mộc sao còn chưa về nhỉ?



Một kỵ binh nói.



- Trở về à? Chỉ sợ còn lâu đấy. Vóc người cô bé sơn dã kia thật không tệ, cứ theo cách làm việc của tướng quân Dương Mộc thì chuyện như thế, hắn khẳng định sẽ chơi đùa một phen.



Một kỵ binh đáp.



Lại có một kỵ binh nữa cười nói:



- Chuyện như thế phu nhân cũng mặc kệ thôi. Dọc đường đi tướng quân Dương Mộc vất vả như vậy, không cho hắn chút lợi lộc gì thì ai dám bán mạng nữa. Nhưng đúng là tướng quân Dương Mộc lần này chơi đùa vui quá, quên cả thời gian rồi.



- Đó là do cô bé sơn dã kia có sức hút mà.



- Ha ha ha...



Một loạt tiếng cười vang lên.



Bên trong trướng lớn, tiếng cười bên ngoài truyền vào khiến Tú Chi nhíu mày.



- Đám binh sĩ này, nếu không phải là muốn lung lạc nhân tâm các ngươi, để các ngươi bán mạng cho phụ thân thì ta sao cho các ngươi làm loạn như vậy được.



Trên một bàn trà tinh xảo có đặt một hộp ngọc, vuông vắn chừng năm tắc, toàn bộ không có một tia tạp sắc. Chất ngọc trong suốt thuần khiết, hiển nhiên không phải là vật phàm. Một hộp ngọc như vậy, bán ra thị trường ít nhất cũng phải một ngàn kim tệ. Nhưng giá trị của hộp ngọc này không thể bằng một phần trăm vật bên trong nó.



Bên trong hộp ngọc chính là Bách Thú Đan mà Thanh Dật Vương Tước vẫn cất kỹ. Nó là vô giá.



Mấy ngón tay không nhuốm chút bụi nhẹ nhàng mở hộp ngọc ra. Nằm trên lớp lụa mỏng là một viên đan dược màu đen lớn cỡ ngón tay cái. Vừa hiện ra, bên trướng liền tràn ngập một hương thơm kỳ dị, thấm đẫm lòng người. Mùi hương vừa tỏa ra, một luồng linh năng dư thừa cũng khuếch tán tới. Đặt mình trong đó, giống như được nằm bên trong suối nước nóng, toàn thân cảm thấy ấm áp dào dạt, thoải mái phi thường. Linh năng của Bách Thú Đan đúng là thuần khiết vô cùng.



Thật ra máu huyết của một trăm loại linh thú, hơn nữa còn có lực đan của chúng, cộng thêm cả trăm loại linh tài hiếm có, bản thân đã nói rõ giá trị của nó rồi.