Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 348 : Bách biến phân thân

Ngày đăng: 14:25 18/04/20


- Rống... Phá!



Trong lòng có một tia khinh thường, Phó Thư Bảo

rống to một tiếng như sấm động, trong tích tắc liền khiến đám phân thân

ảo giác chấn động kêu la, hình ảnh lại hơi mờ đi và rung động. Nhưng chỉ một tiếng rống to như vậy đã kinh động bọn họ tới mức gần sụp đổ, thế

thì quyền cước của bọn họ công kích lên người cũng chẳng tạo thành

thương tổn chính thức được!



- Hừ! Ngươi cho rằng Bách Hồ Biến Thân của ta không chịu nổi một đòn như vậy sao? Lúc này mới chỉ là bắt đầu thôi!



Hồ Nguyệt Thiền đột nhiên yêu kiều quát:



- Phóng hương!



- Cái gì?



Phó Thư Bảo tưởng mình nghe nhầm. Mục đích của hai bên là đánh ngã đối

phương, thế thì phải là phóng ám khí hay gì đó chứ? Sao lại là phóng

hương hả? Phóng hương từ chỗ nào được chứ?



Hắn chưa nghĩ ra nhưng mùi thơm đã ập tới rồi. Mỗi một phân thân ảo giác đều vỗ tay nhè nhẹ,

tiếng động giống như nhạc sư gõ lên khánh ngọc vậy. Cả vùng đất trống,

thậm chỉ cả khu vực lớn lập tức tràn ngập âm thanh như mộng như huyễn.

Mà càng quỷ dị hơn chính là một trăm ảo giác biến thân này vỗ tay xong,

trên bàn tay bọn họ dường như có một cái túi thơm, mỗi cái vỗ lại khiến

phấn khô trong túi thơm tỏa ra. Trong nháy mắt, không khí đã tràn ngập

mùi hương. Mùi thơm như hoa lan, như hoa hồng, lại giống như thứ hoa dại không biết tên trên núi. Làn hương lơ lửng bay trong không khí, gió

thổi cũng không tiêu tan, từng tia quấn tới, khiến cho người ta mơ màng

buồn ngủ!



Tiếng vỗ tay như mộng như huyễn làm thần trí người ta

mơ màng. Cộng thêm mùi hương quỷ dị, vậy hiệu quả đã được tăng lên mấy

lần!



Đặt mình trong tiếng động đầy mộng huyễn và không gian đầy

mùi hương này, Phó Thư Bảo không chỉ cảm thấy tâm thần mệt mỏi, vô cùng

bao nhiêu mà bụng dưới còn có một ngọn lửa bùng lên. Nhìn đám phân thân

Hồ Nguyệt Thiền đang mỗi người một vẻ, hắn lại có cảm xúc như muốn vọt

tới phát tiết một phen!



Hồ Tộc đúng là Hồ Tộc, Bách Hồ Biến Thân

này chỉ là một thủ đoạn quyến rũ mạnh hơn mà thôi. Dù cảnh tượng tráng

lệ thế này, uy lực lớn tới đâu thì cũng không tách rời phần mị hoặc.



- Hừ! Cho ngươi biết sự lợi hại của ta! Tiến công!
- Trảo Nãi Long Trảo Thủ!



Rống to, tinh thần phấn chấn, không còn chút chật vật vì bị đánh như vừa

rồi, hai bàn tay to của Phó Thư Bảo vươn ra nhanh như điện, bắt rất

chuẩn lên ngọc nữ phong của một phân thân. Chợt hắn lại vui sướng kêu

lên:



- A ha! Thần kỳ thật. Không ngờ còn mềm mại đàn hồi chứ!



Phụt, Hồ Nguyệt Thiền suýt nữa là hộc máu ngã xuống đất.



- Nguyệt Thiền muội tử, ngươi làm thế nào vậy? Ngươi nhìn đi, dù ta có bóp thế nào thì bầu ngực này cũng không tiêu tán này!



Hồ Nguyệt Thiền không nói gì, khóe miệng thật sự có một tia gì đó đang chảy ra...



- Nguyệt Thiền muội tử, phân thân này của ngươi không đủ nhìn đâu. Nếu

muốn đánh bại ta thì tự ngươi xông lên đi! Ca ca chờ ngươi đó!



Còn ca ca nữa chứ. Hồ Nguyệt Thiền cuối cùng không chống đỡ nổi, hai chân mềm nhũn ra, ngã lăn ra đất...



Mười mấy phân thân trong khoảnh khắc cũng biến mất hết. Cảnh tượng giờ chỉ

như một nam nhân điên cuồng chiến đấu với kẻ địch hư vô.



Chẳng

qua trong lòng nàng cũng vui mừng vạn phẩn, bởi ngay lúc chuẩn bị bỏ

cuộc thì nam nhân kia lại đang vội vàng dùng ngón giữa tập kích hai đùi

của một phân thân.



Nếu như để đầu ngón tay hắn đâm vào thì cảm

giác giống như thật kia có khác nào đâm vào cơ thể nàng đâu? Nếu để cho

chuyện đó xảy ra, chỉ nghĩ một chút thôi là nàng đã xấu hổ muốn tự đập

đầu tới chết rồi...



Gió đêm thổi, một nam nhân trở về.



Ngay lúc này, quốc gia đại sự gì đó, tu luyện lực lượng đối với hắn chỉ là

phù vân. Hắn vẫn đang nhớ lại cảm giác trong nháy mắt trên đầu ngón tay

kia...



Tốc độ rút lui của Hồ Nguyệt Thiền làm sao sánh nổi với tốc độ của hắn được chứ?



Hắn thành công rồi.



Chẳng qua bởi vậy nên hắn mới cảm thấy tiếc nuối.