Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 356 : Hút lấy máu độc

Ngày đăng: 14:25 18/04/20


Màn đêm

buông xuống, bầu trời trăng sao ảm đạm, ánh sáng mông lung. Ánh trăng

nhàn nhạt xuyên qua lỗ hổng trên một ngọn cây, một mảnh bóng tối, một

mảnh loang lỗ điểm sáng.



Một đường chạy không ngừng nghỉ, nhưng vẫn có thể lau chùi vết máu lưu

lại trên mặt đất, kể cả mùi vị tàn lưu cũng bị Phó Thư Bảo tận lực dùng

gió thổi tan. Cuối cùng, hắn còn dẫn Hồ Nguyệt Thiền và nữ tử áo xanh

đến một hạp cốc yên tĩnh.



Ngọn núi hai bên cao vút trong mây, cản đi một phần ánh trăng. Trong khe núi có một dòng sông chảy qua, hai bên bờ là rừng cây nguyên thủy rậm

rạp và cỏ lau cao hơn đầu người, rậm rạp đến cựcđiểm. Hơi nước ở đây rất dày, có hòa tan hơi thở của con người. Mộc nguyên tố và thủy nguyên tố ở đây rất dày đặc, cũng giống như có một tầng lực tràng lực lượng, là nơi ẩn thân rất tốt.



Sau khi dàn xếp xong, Phó Thư Bảo mới lấy ra Liên Thể linh đang, khẽ rung vài cái.



- Thanh âm như vậy, thị vệ của ngươi có thể nghe thấy sao?



Hồ Nguyệt Thiền nhìn Liên Thể linh đang trong tay Phó Thư Bảo, trong lòng ôm hoài nghi.



- Thị vệ của ta là một Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực, Liên Thể linh đang này cũng là do nàng luyện chế, thông qua nó chúng ta có thể hình

thành một liên tuyến cảm ứng bí ẩn bằng tinh thần, không phải dùng thanh âm triệu hoán nàng đến, mà là dùng cảm ứng triệu hoán nàng, tin rằng,

chỉ một lúc nữa là nàng sẽ đuổi kịp.



Phó Thư Bảo giải thích.



Hồ Nguyệt Thiền lại đưa mắt nhìn cái chân bị thương của nữ tử áo xanh

đang lẳng lặng nằm trên bụi cỏ lau, thần sắc dần trở nên ngưng trọng,

nói:



- Lúc trước thấy nàng chiến đấu với đám Thải Vân Báo kia, mặc dù bị bao

vây, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng ứng phó, e rằng thực lực cũng không

thua ngươi.



Phó Thư Bảo gật đầu đáp:



- Quả thực, căn cứ vào cường độ và đặc tính của lực tràng lực lượng nàng ta lúc đó, ta đoán rằng, tu vi lực lượng của nàng cũng là cảnh giới

Luyện Linh Lực tầng thứ ba, dường như so với ta còn tinh thuần hơn một

chút.



Điều này kỳ thật cũng khiến Phó Thư Bảo giật mình rất lớn, tuổi của nữ

tử này mặc dù lớn hơn hắn chừng 2,3 tuổi, nhưng còn trẻ mà đã có tu vi

lực lượng kinh khủng như vậy, điều này thật sự khiến người ta không thể

tin nổi.



Phải biết rằng, hắn sở dĩ có thể tại 18 tuổi đạt được tu vi như vậy là

bởi vì dùng Tổng hợp Tu Lực Luyện Khí, sau đó còn dùng Linh vẫn thạch và Luyện Thiên Thần Quyển, sau này còn đạt được những cực phẩm linh tài

như Vô Căn Thủy Phách, Viêm Hỏa Linh Tham. Đây còn không phải là những

kỳ ngộ đủ khiến người khác phát cuồng hay sao?



Như vậy, trong thiên hạ này, tuyệt đối không ai có thể có kỳ ngộ xa xỉ

như hắn, nữ tử này lại tu luyện được đến trình độ như hắn, rõ ràng là có vấn đề.



Không phải nghi ngờ, đó chính là thiên phú.



Thiên phú như vậy, dùng từ khủng bố để hình dung, tuyệt đối không quá.



- Một nhân vật kiệt xuất như vậy, không biết tại sao lại xuất hiện tại nơi này, còn đánh nhau với một đám Thải Vân Báo nữa?



Hồ Nguyệt Thiền nghi hoặc nói.



Phó Thư Bảo lắc đầu đáp:



- Điều này không thể đoán được, chẳng qua nàng cũng chỉ bị ngất mà thôi, đợi nàng thức dậy, hỏi thử là biết ngay.



- Cũng chỉ có cách đó, lúc ấy, chúng ta sẽ biết nàng đến đây làm gì.



Hồ Nguyệt Thiền nói, trong lòng có chút lo lắng, nếu như nữ tử thần bí


- Có gan chiếm tiện nghi của người ta lại không dám thừa nhận, ngược lại muốn ta đội cái nồi đen này. Chẳng qua bản tính của hắn thực chất cũng

không xấu, hắn không sợ trúng phải độc tố của Thải Vân Báo, nếu đổi lại

là ta, ta tuyệt đối không dám dùng miệng hút độc như vậy, mà thời gian

lại không thể trì hoãn… Được rồi, xem như làm kẻ chịu tội vậy, dù sao

cũng là nữ nhân, cũng không có vấn đề gì.



- Cô nương, ngươi tên là gì? Tại sao lại ở đây?



Đợi đến khi nữ tử áo xanh yên tĩnh lại, Phó Thư Bảo mới lên tiếng hỏi.



- Ta gọi là Tây Hoa Dung, là Bán Thú tộc nhân ở hồ Tây Tử, dựa theo

truyền thống của chúng ta, năm nay ta đã 20 tuổi, phải hàng phục cho

mình một Linh Thú tọa kỵ, vì vậy mới mạo hiểm đến đây, tìm Linh Thú

thích hợp.



Tây Hoa Dung có chút thổn thức nói. Mặc dù chuyện lúc trước đã qua,

nhưng vẫn rõ mồn một, nếu không phải đôi nam nữ trước mắt ra tay cứu,

chỉ e nàng đã hương tiêu ngọc vẫn rồi.



Trong lòng Phó Thư Bảo chợt động, nói:



- Hoa Dung cô nương, ngươi nói ngươi là… Bán Thú tộc nhân?



Dường như hiểu tại sao Phó Thư Bảo lại có phản ứng kỳ quái như vậy, Tây Hoa Dung cười nhạt nói:



- Bán Thú tộc chúng ta cũng không phải là nửa người nửa thú, tộc nhân

chúng ta, sau khi đến 20 tuổi sẽ dựa theo truyền thống truyền thừa, hàng phục một Linh Thú, dùng làm tọa kỵ, cái tên Bán Thú tộc này cũng do

truyền thống này mà xuất hiện.



Thì ra là vậy, lúc này Phó Thư Bảo mới hiểu ra, sự cảnh giác trong lòng

cũng giảm đi ba phần. Nếu như chỉ là một dị tộc nhân có truyền thống đặc thù ở xung quanh Trầm Thiết Sơn đánh bắt Linh Thú làm tọa kỵ, chọc đến

đám Thải Vân Báo quần công thì hắn không cần phải lo lắng, chỉ sợ Tây

Hoa Dung đến Trầm Thiết Sơn tìm Kim Ti Hồ Lô, như vậy thì phiền toái

rồi.



- Hoa Dung cô nương, Bán Thú tộc các ngươi cách nơi này bao xa?



Hồ Nguyệt Thiền vẫn bảo trì tính cảnh giác, muốn truy vấn ngọn ngành.



- Không xa, cách phía Tây Trầm Thiết Sơn chừng 30 dặm, lần này ta cố ý

đến đây bắt Thải Vân Báo, không ngờ lại chọc giận Vương của bọn chúng,

đây chính là một Thần Thú.



Tây Hoa Dung cũng không hề giấu diếm, từ thần thái của nàng mà xét,

dường như cũng không hoài nghi gì, xem ra không phải là ngươi có tâm cơ.



Thật ra cũng không thể trách nàng được, sống tại nơi này, ít tiếp xúc

với ngoại giới, căn bản không biết được tâm cơ và sự gian trá của thế

giới bên ngoài.



Trong lòng Hồ Nguyệt Thiền thầm nghĩ:



- Không ngờ bên cạnh Trầm Thiết Sơn lại có một dị tộc kỳ quái như vậy,

muốn đến Trầm Thiết Sơn, tất phải đi qua lãnh địa của Bán Thú tộc, nhưng địa đồ mà tộc trưởng giao cho ta lại không có tiêu chú gì về nó, nếu

như Tây Hoa Dung hỏi ta và Phó đại ca đến đó làm gì, ta phải ứng phó thế nào đây?



- Đúng rồi, vị công tử và vị tỷ tỷ này, các người tên là gì? Tại sao lại đến nơi hung hiểm này? Ta lớn lên ở đây, rất ít khi nhìn thấy có ngoại

nhân có thể tiến vào đến nơi này.



Trong lòng Hồ Nguyệt Thiền đang lo lắng thì Tây Hoa Dung đã hỏi.



- Chuyện này…



Hồ Nguyệt Thiền căn bản không đủ thời gian nghĩ ra lý do thích hợp.