Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 359 : Tìm ra một chồng giấy

Ngày đăng: 14:25 18/04/20


Rầm…



Một tiếng vang quái dị đột nhiên truyền đến.



Ngọn lửa vờn quanh người Tây Thiết đột nhiên ngưng tụ thành hai con hỏa xà, mang theo nhiệt độ cực nóng, ngay cả cương thiết cũng có thể hòa tan phóng

xuống.



Đây, mới chân chính là sát chiêu trong sát niệm.



Nếu như trên đùi không có vết thương, Tây Hoa Dung nhất định có thể ứng phó được, nhưng lần này, nàng nhất thời rơi vào trong hiểm cảnh. Chẳng qua, cho dù ở trong hiểm cảnh, nhưng nàng vẫn không chịu thỏa hiệp, ngược

lại càng quật cường nghênh đón. Đang chuẩn bị có hành động thì một đạo

nhân ảnh đột nhiên đứng chắn trước người nàng.



Ầm…



Tiếng

vang trầm muộn như tiếng sấm. Một mảnh hỏa quang thiểm hiện, ngay lập

tức, hai quyền nhằm hướng hai con hỏa diễm xà lao đến. “Rầm rầm”, hai

con hỏa diễm xà nhất thời tiêu tán, hóa thành một trận mưa lửa, rơi

xuống đầy trời.



Nếu như chơi lửa, Phó Thư Bảo đã luyện hóa hỏa tinh túy, há sợ người khác chơi lửa trước mặt hắn?



Nhìn hai quyền này thoạt nhìn đơn giản, nhưng lại ẩn tàng khí thế hồn hậu,

nhất cử phá tan hỏa xà của Tây Thiết. Biến hóa này nằm ngoài dự đoán của mọi người, những chiến sĩ Bán Thú tộc bên cạnh Tây Thiết nhìn thấy

không khỏi cả kinh.



- Khốn kiếp! Trên địa bàn Bán Thú tộc, ngươi lại dám nhúng tay quản chuyện trong tộc chúng ta!



Tây Thiết nhanh chóng từ trong chấn kinh hồi phục lại, nổi giận quát.



- Ngươi biết Tú Quốc không?



Phó Thư Bảo chậm rãi nói.



- Tú Quốc thì có ai không biết, là Thiên triều thượng bang! Thanh Uyển Quốc chúng ta mỗi năm đều tiến cống cho Tú Quốc.



Tây Thiết cao giọng đáp.



Phó Thư Bảo cười nói:



- Nữ hoàng của Tú Quốc – Tú Ngọc bệ hạ chính là hảo hữu chí giáo của ta,

ngươi biết không? Trước mắt nàng, ta còn dám quản chuyện bất bình, càng

huống chi là trước mặt ngươi?



Trên thực tế, Phó Thư Bảo và Tú

Ngọc không chỉ có quan hệ hảo hữu, mà hai người còn từng hôn miệng, đây

là một loại quan hệ tương đối phức tạp.



Tây Thiết cười lớn, quát:



- Ha ha… Tên cuồng nhân từ đâu đến, dám tự xưng là hảo hữu chí giao với

nữ hoàng Tú Quốc, còn may là ở đây, nếu như ở Tú Quốc, e rằng ngươi đã

bị khép vào tội đại nghịch bất đạo, sớm đã bị chặt đầu rồi!



-

Ngươi chưa từng tiếp xúc xã hội, chẳng lẽ tất cả mọi người cũng chưa

từng tiếp xúc xã hội sao? Bụng dạ ngươi hẹp hòi, tâm tư ác độc, chẳng lẽ ngươi cho rằng toàn bộ người trong thiên hạ cũng như ngươi? Thật đúng

là khôi hài, Tây Hoa Dung này nói thế nào đi nữa cũng là tộc nhân của

các ngươi, hơn nữa còn bị trọng thương, ngươi chẳng những không quan tâm đến thương thế của nàng, ngược lại còn xuất thủ hung ác, nếu như ta là

ngươi thì đã dùng nước tiểu tự sát rồi.



Vốn lời nói vẫn chậm rãi, nhưng đến câu cuối cùng, thanh âm Phó Thư Bảo đột nhiên trở nên sắc

bén, nhất thời có một loại khí thế tà ác.



- Ngươi… hỗn trướng! Giết bọn chúng cho ta!


chúng ta sẽ có thu hoạch lớn.



Trong lúc nói, Phó Thư Bảo nhìn xung quanh một chút rồi nói tiếp:



- Không bằng bắt đầu từ nhà của Tây Hoa Dung đi, chúng ta lục soát một phen, nói không chừng có thể tìm được thứ gì đó.



- Lục soát nhà nàng? Như vậy có được không?



- Chúng ta là ân nhân cứu mạng của nàng, lúc soát một chút thì làm sao, đừng để lại dấu vết là được rồi, nhanh lục soát đi!



Nói lục soát là lục soát, Phó Thư Bảo lập tức hành động.



Nhìn Phó Thư Bảo bận rộn, Hồ Nguyệt Thiền thở dài một hơi, nói:



- Nếu như người khác xem ngươi là ân nhân cứu mạng, vậy thì ngược lại xui tám đời rồi.



Một lúc sau…



- Bà mẹ nó! Cái gì đây… đồ chơi?



Rất nhanh lục soát phòng ngủ, Hồ Nguyệt Thiền nghe thấy Phó Thư Bảo hét lên một tiếng kỳ quái, vội vàng chạy lại, gấp gáp hỏi:



- Tìm được cái gì rồi sao?



Phó Thư Bảo đưa đến tay Hồ Nguyệt Thiền một chồng giấy, nghiêm trang nói:



- Nguyệt Thiền, ngươi là hồ ly tinh, hồ ly tinh các ngươi mỗi tháng có cần dùng đến thứ này không?



Hồ Nguyệt Thiền giống như bị sét đánh, thoáng chốc biến thành than.



- Trả lời ta đi, ta nói thật đấy.



- Ngươi chết đi! Đồ lưu manh!



- ….



o0o



Từ Đường của Bán Thú tộc gồm có ba tầng, mỗi tầng chỉ có một phòng. Gian

phòng cũng không cao lắm, chỉ cần ngẩng đầu là nhìn thấy đỉnh. Không

gian trong tháp hình tròn, còn mặt đất thì lại hình vuông. Trời tròn đất vuông là một quan niệm sai lầm của cổ nhân đối với thế giới này, nhưng

nơi này lại dùng vật liệu đá để xây dựng nên.



Trên mặt đất hình

vuông, bốn phía đều đặt một băng ghế đá. Chiếc ghế rộng một thước, dài

ba thước, đặt trên mặt đất, mỗi cái đều nặng vài trăm cân. Niên đại của

những chiếc ghế này đã có từ rất lâu rồi, bên ngoài vật liệu đá được mài rất bóng loáng, sáng đến mức có thể soi gương. Trên những chiếc ghế đá

còn có dấu mông nhàn nhạt, cũng không biết là bao nhiêu người ngồi bao

nhiêu năm mới có thể ngồi thành dấu vết như vậy.



Trong không gian mặt đất hình vuông có đặt một trụ đá. Trụ đá màu trắng, tản mát ánh

sáng nhàn nhạt kỳ dị. Chất liệu không phải ngọc, cũng không trong suốt

như ngọc. Không phải đá, cũng không nặng nề cứng rắn như đá. Ở dưới nó

là một tế đàn hình vuông, trên tế đàn bày biện hơn trăm cái linh vị,

hiển nhiên là linh vị của những nhân vật quan trọng của Bán Thú tộc sau

khi chết, để hậu nhân tế bái.



Dưới tế đàn cũng có một băng đá, đây là chỗ ngồi của tộc trưởng Nam Vô Thiên.



Nhưng hôm nay, ghế đá đại biểu cho thân phận này lại đồng thời có hai người

ngồi, một là Nam Vô Thiên, một là thống lĩnh Thiên Phạt giả Á Đề Mạn của Kim Sa Bái Thiên Giáo.



Ngoại trừ hai người Nam Vô Thiên và Á Đề

Mạn, trong Từ Đường còn có mấy chục tộc nhân Bán Thú tộc nữa, trong số

những người này có một vài trưởng lão lớn tuổi, bộ dạng như lá mùa thu.