Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 361 : Lai giả bất thiện

Ngày đăng: 14:25 18/04/20


- Muốn ta phụ thuộc vào Kim Sa Bái Thiên Giáo? Nghe mệnh lệnh của các

ngươi hành sự? Bán mạng cho các ngươi? Ha ha ha… Các ngươi vĩnh viễn

không ngờ rằng Nam Vô Thiên ta chẳng qua chỉ mượn Kim Sa Bái Thiên Giáo

làm ván cầu, muốn ngồi lên vị trí càng cao hơn mà thôi! Để xem, chúng ta ai đùa giỡn ai!



Tiếng cười âm hiểm vang lên trong tòa tháp Từ Đường, cười lớn một phen, Nam Vô Thiên mới duỗi tay ra, đặt lên cột trụ bạch sắc.



Tay của hắn, làn da giống hệt trẻ sơ sinh, trắng nõn mềm mại.



Càng quỷ dị hơn là hai tay của hắn đạt trên cột trụ bạch sắc, cột trụ liền

phát ra tiếng két nhẹ, cường quang đột nhiên bắn ra, ngưng mà không tán, giống như một cánh cửa không gian dị thứ nguyên.



Nhấc chân bước

vào, quang hoa ngưng tụ thành cánh cửa đột nhiên thu vào trong, Nam Vô

Thiên biến mất, cường quang cũng tiêu thất, chỉ còn sót lại mảnh không

gian yên tĩnh hết sức quỷ dị, ngay cả kim rơi cũng có thể nghe thấy.



Nam Vô Thiên không phải bị cột trụ bạch sắc kia thôn phệ, mà là tiến vào

một không gian rộng chừng trăm bước. Trong không gian này, vách đá tràn

đầy đường ngấn huyết sắc, giống như mạch máu trong thân thể người! Năng

lượng khổng lồ lưu động trong mỗi một đường ngấn huyết sắc, không biết

là có tác dụng gì.



Trong không gian phương viên trăm bước này có

một viên cầu không ngừng ngọ nguậy, năng lượng xung quanh giống hệt như

hải triều dạt ra bốn phía, thông qua đường ngấn huyết sắc mà lưu chuyển

khắp toàn bộ không gian.



Nam Vô Thiên thần sắc cung kính bái lạy, sau đó đi đến trước viên cầu, đột nhiên cúi xuống.



Ục ục ục… viên cầu đem hắn bao bọc lấy, đồng thời, năng lượng lưu chuyển trong đường ngấn huyết sắc lại rót trở lại viên cầu…



o0o



- Chẳng qua chỉ là một đám người bị quyền thế mê hoặc mà thôi.



Ở bên trong phòng khách sơ sài, nghe thấy tất cả mọi chuyện xảy ra tại từ đường, Phó Thư Bảo cười lạnh một cái, nói ra cái mình của mình.



- Hoa Dung cô nương, chẳng lẽ người cam tâm gả cho tên háo sắc Á Đề Mạn kia sao?



Nhắc tới tên háo sắc Á Đề Mạn, Hồ Nguyệt Thiền không nhịn được mà liếc mắt

nhìn Phó Thư Bảo một cái. Nam nhân này tựa hồ cũng rất háo sắc. Chẳng

qua kẻ này cũng có rất nhiều nữ nhân thích hắn, thậm chí là Dật Hương

Công Chúa Chi Ni Nhã cao quý cũng nằm trong nhóm này. Chuyện này đúng là kỳ quái.



Trầm mặc trong giây lát, sau đó Hoa Dung cô nương mới sâu kín nói:



- Nếu như thật sự không thể thay đổi thì ta dù chết cũng không gả cho Á

Đề Mạn đó. Mười tỷ muội chúng ta đã thương lượng trên đường trở về rồi.

Thà làm ngọc nát chứ không làm ngói lành.



- Các ngươi đã thương lượng rồi à?



Phó Thư Bảo lại có nhận thức mới với sự kiên cường của Tây Hoa Dung cô

nương. Nàng không chỉ là kỳ nữ tử có gan dám làm dám chịu, thật ra cũng

không thiếu mưu trí và dũng khí.



- Chỉ thương lượng đơn giản một chút thôi. Chúng ta đã hẹn là tối nay sẽ tập hợp tại cây đa cuối thôn, sau đó bàn bạc một chút.



Tây Hoa Dung nói:



- Chẳng qua đáng tiếc lại xảy ra chuyện như vậy. Ta không cách nào báo

đáp được các ngươi nữa. Kẻ kia là một hèn hạ tiểu nhân, ta lo rằng hắn

sẽ gây bất lợi cho các ngươi. Sáng mai các ngươi rời khỏi đây đi.



- Đó chẳng qua chỉ là hành động tiện tay của chúng ta mà thôi, ngươi cũng không cần ghi nhớ trong lòng. Sáng mai chúng ta sẽ rời khỏi đây.
Trong lòng Hồ Nguyệt Thiền có linh cảm xấu.



Phó Thư Bảo cười nói.



- Không sao đâu. Tộc trưởng khẳng định tìm ta uống rượu nói chuyện phiếm

thôi. Các ngươi ở đây nghỉ ngơi đi, ta sẽ về rất nhanh thôi.



Nói xong hắn liền nháy mắt với Hồ Nguyệt Thiền hai cái.



Hồ Nguyệt Thiền là người tâm tư khéo léo thế nào, chỉ liếc một cái đã thấy thắt lưng Phó Thư Bảo có đeo Liên Thể Linh Đang rồi, lập tức hiểu ra.



Mãi tới khi Phó Thư Bảo đi theo năm người Tây Thiết, Tiểu Thanh cũng chỉ im lặng đứng ở cửa, không hề động đậy. Nhưng ánh mắt của nàng nhìn năm

người Tây Thiết lạnh nhạt đáng sợ, giống như nhìn năm người sắp chết

vậy.



Đêm rất yên lặng. Trong bộ lạc cũng không có thói quen đốt

đèn, cả vùng tối om. Có tiếng gió thổi u u, lại khiến không khí âm trầm

dọa người hơn một chút.



Từ xa nhìn thấy Thạch Tháp Từ Đường đứng

sừng sững trong bầu trời đêm. Dưới ánh trăng sao, hình dáng của nó hơi

mơ hồ, giống như một cây gậy lớn mọc lên từ mặt đất vậy.



Không cần lên tiếng hỏi, Phó Thư Bảo đã biết Tây Thiết muốn đưa mình tới đâu rồi.



- Muốn chơi đùa âm mưu với ta. Lúc lão tử bày mưu thì mẹ ngươi còn chưa biết đang ở đâu đó.



Trong lòng Phó Thư Bảo cười lạnh, nét mặt lại vẫn là nụ cười hòa thuận.



- Oa, tháp đá hùng vĩ thật.



- Hừ! Đó là từ đường của Bán Thú Nhân Tộc chúng ta, đã có lịch sử trên vạn năm rồi.



Trong giọng nói của Tây Thiết có một tia khinh thường.



Lịch sử vạn năm sao? Trong lòng Phó Thư Bảo ầm ầm chấn động. Chẳng lẽ tháp

đá từ đường này có liên quan gì tới thời đại khởi nguyên à?





thể chế tạo Lực Sĩ rất nhanh, khiến người được tuyển chọn trở nên mạnh

mẽ. Kết hợp các dấu hiệu bên trong dòng lịch sử, Phó Thư Bảo đột nhiên

nghĩ tới những chuyện sâu hơn.



Đi tới trước cửa tháp từ đường, Tây Thiết nói:



- Tới rồi. Ngươi ở cửa chờ một chút, ta vào thông báo một tiếng.



Nói xong hắn liền đẩy cửa tháp nặng nề, đi vào bên trong.



Trong Thạch Tháp Từ Đường không có đèn chiếu sáng, còn tối hơn cả hoàn cảnh

bên ngoài. Chẳng qua với nhãn lực của Phó Thư Bảo, hắn vẫn lờ mờ thấy

được không gian bốn phía cùng với cây cột tròn ở trung tâm và hàng ghế

dài bốn xung quanh. Ngoài những thứ này ra thì không còn vật gì khác cả.



Tây Thiết tiến vào trong Thạch Tháp Từ Đường xong, bốn chiến sĩ bộ lạc khác đột nhiên đứng ra sau lưng Phó Thư Bảo, giống như bốn ngọn tháp sắt,

chặn hết đường rời đi của hắn.



Đầu Phó Thư Bảo cũng chẳng thèm

quay lại, cười cười cười, lấy trong Luyện Thiên Trữ Vật Giới ra một cái

túi màu đen. Động tác của hắn quá nhanh, nhìn giống như móc từ khố ra

một cái túi màu đen chứ không phải lấy từ Luyện Thiên Trữ Vật Giới ra

vậy. Hơn nữa hắn khống chế năng lượng lực lượng đã tới trình độ lô hỏa

thuần thanh rồi, khỏi động Luyện Thiên Trữ Vật Giới cũng chỉ gây ra động tĩnh vô cùng nhỏ. Cho dù có đứng bên cạnh hắn thì cũng không cách nào

phát hiện ra được.