Thiên Tài Đọa Lạc
Chương 382 : Người một nhà
Ngày đăng: 14:26 18/04/20
Nhẹ nhàng tách hai đùi trơn bóng như ngọc của Chi Ni Nhã ra, Phó Thư Bảo chậm rãi ghé đầu xuống, hít một hơi mùi hương thân thể tự nhiên. Hành động như chó ngửi này khiến Dật Hương công chúa lập tức khẩn trương, cuống quít đưa tay đẩy đầu hắn ra, run rẩy nói:
- Bảo ca, ngươi muốn… làm gì vậy?
- Ngửi mùi hương biết mỹ nhân, đừng tưởng lão công ngươi là một người thô kệch, thực sự ta là một thi nhân rất lãng mạn, bỏ tay ra để vi phu ngửi nào.
Từ lúc nào hắn đã biến thành thi nhân lãng mạn?
Chi Ni Nhã: “….”
Nhẹ nhàng buông tay ra, Chi Ni Nhã khẽ hô một tiếng:
- Á… không ngờ ngươi còn dùng lưỡi…
Lúc này, Độc Âm Nhi cũng đưa tay tới, xấu xa nhìn nàng.
Chi Ni Nhã bối rối, nói:
- Âm Nhi tỷ tỷ, ngươi muốn làm gì vậy?
Độc Âm Nhi có chút xấu hổ, nói:
- Chuyện này… Chúng ta là người một nhà, ta giúp một tay mà thôi, đừng khẩn trương, bỏ tay ra nào.
Chuyện này còn cần giúp đỡ sao? Không ngờ còn công khai nắn bóp ngực người ta? Chi Ni Nhã cảm thấy trời xoay tròn, đất xoay tròn, cả nàng cũng xoay tròn…
Chiến đấu mở màn, thi nhân làm chuyện lãng mạn. Nam thì hành vi phóng đãng, nữ liều mình “giúp đỡ”. Đêm nay là một đêm hết sức hoang đường.
Sáng sớm hôm sau, Phó Thư Bảo rời giường, Chi Ni Nhã và Độc Âm Nhi vẫn còn ngủ say trên giường, dáng vẻ mệt mỏi không chịu nổi. Thân thể Phó Thư Bảo trải qua vô số linh tài cực phẩm tôi luyện và tẩy dịch, chẳng khác gì đổi mới hoàn toàn, trong ngoài cường hóa, năng lực tại phương diện đó hiển nhiên cũng đủ cường hãn. Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã mặc dù có hùng tâm tráng chí muốn giao chiến cả đêm với “kẻ thù”, nhưng cuối cùng hai người vẫn phải bỏ giáp xin hàng, bại trận rất thảm.
Trong hư không, Phó Thư Bảo và Tiểu Thanh sóng vai phi hành, gió lạnh thấu xương quét qua thân thể, y phục bay phất phới. Trong chớp mắt, Tiểu Thanh đã vọt lên trước mặt hắn.
- Lực Chi Diệp Luân Vĩ Dực!
Trong lòng Phó Thư Bảo chợt động, sau chân đột nhiên xuất hiện lực lượng Diệp Luân Vĩ Dực. Đôi lực lượng vĩ dực này vừa xuất hiện, tốc độ của hắn nhất thời đề thăng gấp mấy lần, tiếng “vùn vụt” vang lên, thoáng cái đã vượt qua Tiểu Thanh, bay về phía trước.
- Chủ nhân, tốc độ của ngài…
Hai mắt Tiểu Thanh lóe lên thần quang kinh ngạc, nhưng nàng còn chưa nói xong thì Phó Thư Bảo đã biến mất trước mắt nàng. Nàng phát hiện ra, bây giờ cho dù nàng dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi theo thì cũng không kịp.
Lại bay thêm một đoạn, Tiểu Thanh vẫn không nhìn thấy bóng dáng Phó Thư Bảo. Tiểu Thanh đành phải dừng lại, sau đó, Hồ Nguyệt Thiền ới đuổi kịp. Nhìn Tiểu Thanh đang đứng ngây ra giữa không trung, không khỏi kỳ quái nói:
- Tiểu Thanh, chủ nhân của ngươi đâu?
Tiểu Thanh lắc đầu, nói:
- Tốc độ của hắn quá nhanh, ta cũng không biết bây giờ hắn đã bay đến đâu rồi…
Hơi ngừng lại một chút, nàng đột nhiên nói:
- Kỳ quái, hắn từ lúc nào bay trở về phía sau rồi?
Lời nói vừa dứt, tiếng cười của Phó Thư Bảo liền từ xa truyền đến, mới nghe hai tiếng thì người của hắn đã xuất hiện phía sau Tiểu Thanh và Hồ Nguyệt Thiền. Mặc dù Tiểu Thanh không thể theo kịp tốc độ của hắn, nhưng thân là Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực, khi Phó Thư Bảo tiếp cận nàng thì nàng có thể ngay lập tức phát hiện ra hắn.
- Lần này xem như ta thắng.
Phó Thư Bảo cười lớn. Đối với khả năng phi hành của mình, hắn đã có lý giải nhất định, nếu như không sử dụng đuôi cánh, hắn không phải là đối thủ của Tiểu Thanh, nhưng một khi vận dụng lực lượng đuôi cánh, Tiểu Thanh lại không phải là đối thủ của hắn. Dưới tình huống sử dụng lực lượng đuôi cánh, Tiểu Thanh là Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực, thực lực vượt xa hắn, hắn bay không nhanh bằng cũng là chuyện bình thường. Nhưng nếu thêm vào lực lượng đuôi cánh, vậy thì đây lại là chuyện khác.