Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 391 : Cố ý

Ngày đăng: 14:26 18/04/20


Chẳng qua, Phó Thư Bảo làm chuyện này cũng không phải vì mình, mà vì dân chúng Hậu Thổ Thành, vì tương lai của Hậu Thổ Thành mà làm. Đứng ở vị trí cao, những thứ như đạo đức, lương tri,… không ước thúc được hắn.



- Ta sẽ cân nhắc lại, chuyện này không thể quyết định trong một hai ngày, ngươi cứ ở trong Hoàng Kim Thành một thời gian đi.



Trong mắt Tú Ngọc nữ hoàng thoáng xẹt qua một tia thần quang giảo hoạt, chẳng qua, tia thần quang giảo hoạt này rất nhanh biến mất. Hai mắt nàng lúc này lại mông lung như nước hồ thu.



- Hừ, ngươi tưởng ta không biết tâm tư của ngươi sao? Muốn ta ở đây thêm vài ngày, e rằng còn muốn nếm mùi vị hoan hảo a. Ngươi không biết rằng, cho dù ngươi không mở miệng nói như vậy thì ta cũng sẽ nghĩ biện pháp ở lại đây vài ngày, ăn cắp Độc Ác Chi Hoa.



Trong lòng Phó Thư Bảo sáng suốt như gương, chút tâm tư của Tú Ngọc không thể lừa được hắn.



Tâm tư của Tú Ngọc quả thực là như vậy, chẳng qua nàng còn có nguyên nhân khác, đó chính là muốn từ trong miệng Phó Thư Bảo biết thêm tin tức về tỷ muội tốt Chi Ni Nhã, nghe chuyện xưa của nàng. Đáng tiếc, nguyên nhân đường đường chính chính này lại bị Phó Thư Bảo trực tiếp không để ý. Trong lòng của hắn thật ra luôn tồn tại suy nghĩ xấu xa.



Không nói được bao lâu thì trong Hoàng Kim Điện lại lần nữa xuất hiện áp lực cực lớn. Áp lực như vậy khiến người khác có chút không thở nổi, trên người Phó Thư Bảo dường như lại xuất hiện hại cái gông sắt vô hình.



- Các ngươi trở lại chậm rồi, hắc hắc.



Trong lòng Phó Thư Bảo thầm cười trộm, trên mặt làm bộ như không biết gì, tiếp đó bày ra dáng vẻ khiêm cung hữu lễ, nói chuyện chính sự với Tú Ngọc nữ hoàng, đều là chuyện quốc gia đại sự và những kiến giải của hắn đối với chính trị.



Rất nhanh, áp lực lại biến mất.



Tú Ngọc nữ hoàng để Tả Hữu Hoàng Kim Vệ tổng quản rời khỏi Hoàng Kim Điện, nếu như là thánh chỉ từ trong miệng nàng phát ra thì không thể vi phạm. Vì lo lắng tình huống của nàng cho nên mới nhanh chóng trở về, sau khi âm thầm xem xét một chút, phát hiện không có vấn đề thì Tả Hữu Hoàng Kim Vệ tự nhiên sẽ rời đi.



Phó Thư Bảo cũng không ở lại quá lâu, sau khi nói chuyện với Tú Ngọc nữ hoàng một lúc nữa liền đứng dậy cáo từ.



Vừa rời khỏi Hoàng Kim Điện, lúc này Phó Thư Bảo mới phát hiện trăng đã treo trên cao, lần này không ngờ “pháo nổ” đến nửa đêm… Phó Thư Bảo cười khổ một tiếng, trong lòng có chút tĩnh mịch.



Trở lại khách phòng, còn chưa pha cho mình một chén trà thì từ bên trong gian phòng bên cạnh đột nhiên có một người đi ra. Gió thơm xộc vào mũi, nàng vừa xuất hiện, trong phòng giống như biến thành bách hoa viên, mỗi tấc không gian đều tràn ngập hương hoa mê người.



- Chuyện gặp gỡ nữ hoàng Tú Ngọc có thuận lợi không?




- Đi ngủ đi, tất cả mọi chuyện, ngày mai hẵng nói.



Thu Bảo Thư Thuẫn và Huyễn Hồ Đao lại, Hồ Nguyệt Thiền nhẹ nhàng nhảy một cái, nhất thời chui vào trong chăn.



Nếu đã là phu thê, nếu đã là người, cùng ở chung một gian phòng, cùng ngủ chung một giường, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa.



Trong ánh đèn mông lung, nhìn cảnh tượng Hồ Nguyệt Thiền má lúm đồng tiền như huyễn cảnh, có chút hơi thở tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian, như thần nữ trang nghiêm thánh khiết, nhưng lại có vài phần phong vận vũ mị, thiên kiều bách mị, khiến người khác khó có thể định nghĩa chuẩn xác.



- Ngươi đã luyện chế Lực Luyện Khí thần kỳ như vậy cho ta, còn muốn luyện chế Lực Luyện Khí khải giáp cho ta, ta là thê tử, ta là người của ngươi… Tự nhiên phải báo đáp ngươi, tới đây.



Hồ Nguyệt Thiền hướng về phía Phó Thư Bảo ngoắc tay một cái.



Khóe miệng Phó Thư Bảo lặng lẽ nhếch một nụ cười khổ, vừa đại chiến một trận xong, bây giờ phải ra chiến trường lần nữa, cho dù thân thể là sắt cũng khó tránh khỏi bị nữ sắc ăn mòn a.



Rượu ngon phí thức ăn, gái đẹp phí sức trai.



Anh hùng từ xưa đều khó qua được ải mỹ nhân.



Mệt, thực sự chỉ có một chữ



Thanh âm hỗn tạp kỳ diệu lại bắt đầu vang lên…



- A a… Đáng ghét, ngươi chọc nhầm chỗ rồi!



- À? Ta cố ý đấy.



- ….