Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 397 : Đại lừa gạt

Ngày đăng: 14:26 18/04/20


- Cái tên này, tối qua nhớ đến ngươi cả đêm…



Người vừa đi hết, Tú Ngọc lập tức lao vào lòng Phó Thư Bảo, hưởng thụ mùi vị riêng biệt trên người hắn.



- Ta cố ý đến tặng ngươi một món lễ vật đây.



Phó Thư Bảo đem quyển tập chân dung của mình từ trong Luyện Trữ Vật Giới lấy ra, hai tay dâng lên, nghiêm trang đặt trên bàn giấy.



Đây là cái gì?



Tú Ngọc tò mò nhìn quyển sách dày đặt trên bàn, tập giấy trắng tinh, không thể nhìn ra bên trong là gì.



- Xem qua một chút đi, đây chính là tác phẩm tâm huyết của ta, có thể gọi là bảo vật nghệ thuật.



Phó Thư Bảo thuận tay mở ra một trang, chỉ thấy vài chữ cứng cáp có lực xuất hiện trên bìa sách.



- Xuân Chi Thơ: Cuộc sống đã trôi qua, không thể nào níu kéo, người yêu à, hãy trân trọng mỗi thời khắc lúc này, không nên để dung nhan dần dần già đi vô ích. Bây giờ, ta ở trong sách làm bạn với ngươi vĩnh viễn…



Tuyệt hảo, tuyệt đối tuyệt hảo.



Chẳng qua, những câu từ thơ hiện đại rắm chó này là xuất ra từ trong miệng Phó Thư Bảo, còn những chữ cứng cáp hữu lực kia đều là do Đan Thư Thần Thú viết. Những chữ này nét bút cứng cáp, uốn lượn như rồng bay trên trời, cảnh giới này ngay cả thư pháp gia đương đại cũng không thể sánh bằng.



- Không ngờ ngươi còn có tài như vậy, đây là chữ… do ngươi viết sao?



- Đương nhiên rồi, chẳng qua, những thơ từ và chữ viết này không phải là trọng điểm, trọng điểm ở bên trong, lật xem đi.



Phó Thư Bảo cười nói.



- Còn có thứ quan trọng hơn?



Tú Ngọc lật ra một trang giấy, chỉ thấy trên tờ giấy vẽ hình Phó Thư Bảo đang bày ra tư thế trầm tư, mỗi một sợi tóc và làn da đều rõ ràng chân thật. Phần mông rắn chắc, sung mãn lực lượng này khiến Tú Ngọc vừa nhìn thấy nó liền không nhịn được tưởng tượng nếu như cái mông này đè lên người sẽ đem đến cho nàng cảm thụ khoái lạc như thế nào.



Lại lật tiếp vài trang, tất cả đều là hình Phó Thư Bảo. Mỗi một hình Phó Thư Bảo đều khác nhau, có mặc áo dài cầm quạt, nho nhã phong lưu, còn có không mặc gì, kích thích người xem. Tóm lại, cho đến bây giờ còn chưa nhìn thấy họa sách như vậy bao giờ, cũng chưa gặp qua người vẽ tốt như vậy. Trái tim Tú Ngọc không khỏi kích động, còn cảm thấy mê hoặc.



- Những thứ này… cũng đều là từ tay ngươi vẽ ra sao?



- Đương nhiên rồi, đừng thấy ta bình thường cợt nhã, nhưng thật ra rất cóc học vấn, nói về nghệ thuật, ta dám khẳng định, trong thiên hạ này cũng không có bao nhiêu người có thể vượt qua ta đâu.



Phó Thư Bảo bắt đầu bốc phét, xem năng lực của Đan Thư Thần Thú thành của chính hắn, quả thực, hiện này trong thiên hạ, tuyệt đối o ai có thể vượt qua hắn. Đương nhiên, kể cả độ dày của da mặt nữa.



- Lễ vật như vậy, ta rất thích.



Tú Ngọc liên tiếp lật xem mười trang, nội dung về sau càng lúc càng khó coi, nàng xem mà mặt đỏ tía tai, trái tim cũng đập loạn. Tuy nhiên, cuối cùng nàng vẫn nhịn xuống kích động, cất quyển tập chân dung Phó Thư Bảo đi, thứ tốt như vậy, phải lưu lại, nếu đêm không ngủ được có thể lật nó ra xem, như vậy càng thể hiện sự giá trị của nó.



- Đúng rồi, lần này ta đến là để từ biệt ngươi, ta phải trở về Hậu Thổ Thành rồi.



Tú Ngọc có chút u oán liếc nhìn Phó Thư Bảo, nói:



- Ngươi tặng ta thứ này, ta đã biết ngươi muốn rời đi rồi, chuyện xin tiền lương ngươi nói với ta lúc trước, ta sẽ cho ngươi.


Nháy mắt thứ nhất, Phó Thư Bảo vẫn còn trong tầm mắt mọi người, nhưng nháy mắt thứ hai, cả người hắn chỉ còn lại một điểm mơ hồ.



Đây gọi là sinh tử quyết đấu sao? Mạc Khinh Vân sững sờ, nhìn Phó Thư Bảo chạy xa.



- Đáng giận! Hắn đang đùa bỡn chúng ta!



Mạc Sầu đột nhiên rống lớn một tiếng.



- Cái gì?



Thái Bình vương tước cũng phẫn nộ không thể kiềm chế.



- Nữ hoàng bệ hạ, hai khối Luyện Thiên Thần Quyển vẫn còn trong tay ngài phải không?



Mạc Sầu hỏi.



Tú Ngọc thuận tay ném hai khối Luyện Thiên Thần Quyển giả cho Mạc Sầu, thản nhiên nói:



- Thật mất hứng, vốn còn cho rằng có trò hay để xem, vậy mà không ngờ tên Phó Thư Bảo kia vừa xuất thủ liền bỏ chạy rồi, thật là, nếu như hắn đã chạy trốn, bảo vật gửi tại chỗ trẫm sẽ thuộc về các ngươi.



- Đây… hai khối Luyện Thiên Thần Quyển này là giả!



Mạc Sầu đột nhiên có cảm giác như muốn đâm đầu vào tường.



- Ta cũng không biết, các ngươi đưa trẫm bảo quản, trẫm chỉ bảo quản, chẳng lẽ, trẫm có thể tráo đổi hay sao?



- Dân phụ… không có ý đó.



- Hừ! Tin rằng ngươi cũng không dám!



Mạc Sầu lúc này giống như người câm ăn hoàng liên, có không cũng không nói ra được.



Chuyện như vậy, Thái Bình vương tước cũng không có biện pháp. Mặc hắn có năng lực chống lại quân đội của Tú Ngọc, nhưng trên danh nghĩa, hắn lại không dám, thời cơ cũng chưa đến. Cho nên, nhìn Phó Thư Bảo biến mất trong tầm mắt, lại nhìn thấy bộ dạng giả ngốc đáng hận của Tú Ngọc, hắn cũng chỉ có thể đem nộ khí ém trong bụng.



Tương đối bình tĩnh lại là Băng Oánh, nàng ngơ ngác nhìn phương hướng Phó Thư Bảo biến mất, cũng không biết lúc này trong lòng nàng đang nghĩ gì.



Lúc này, một tiếng cười dài cũng văng vẳng trong tầng mây…



o0o



Dưới bầu trời đêm, rừng nguyên thủy trải rộng mênh mông, không thấy điểm cuối. Từ xa truyền đến tiếng gọi của dã thú, hung tàn mà bi tráng.



Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa thiêu đốt hai khối Luyện Thiên Thần Quyển, không hề có bất kỳ thanh âm nào. Tiếng gió đêm “vù vù” thổi qua, bất luận gió thổi mạnh như thế nào cũng không thể xuyên thấu hộ tráo vô hình, ảnh hưởng đến công tác tu bổ của Phó Thư Bảo.



Lúc trước, chưởng đao như lôi đình của Độc Vô Song đã đem Luyện Thiên Thần Quyển chém thành hai. Bây giờ, Phó Thư Bảo muốn dùng thủ đoạn của hắn để tu bổ nó lại.



Việc này cũng không giống tu bổ quần áo, dùng kim chỉ là có thể làm được, không chỉ phải có Nguyên Tố Hỏa cường đại mà còn phải khống chế thuần thục Luyện Vĩnh Hằng Lực, trọng yếu nhất chính là phải đem hai khối Luyện Thiên Thần Quyển hợp lại không chút sai lệch.



Thực ra, Phó Thư Bảo làm việc này cũng không nắm chắc có thể khôi phục Luyện Thiên Thần Quyển đến trạng thái chưa bị tách ra hay không, bởi mặc dù ngoại hình có thể tu bổ được, nhưng nội dung tồn trữ bên trong có lẽ không dễ như vậy. Nhất là một trong bốn đại ấn ký liên quan đến Hỗn Nguyên Cảnh mà Đan Thư Thần Thú đã từng nhắc đến.