Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 407 : Vua sát thủ

Ngày đăng: 14:26 18/04/20


Lực sĩ cấp Nguyên Tố tuy rằng không sở hữu năng lực phi hành, nhưng dựa

vào lực lượng bản thân bật lên độ cao hơn mười thước cũng không phải vấn đề. Đột nhiên trong lúc đó, hơn mười gã thị vệ tinh nhuệ bất ngờ từ

dưới đất nhô lên. Người còn chưa áp sát, phi đao, ám tiễn, ám khí thiết

cầu tựa như mưa bắn về phía Hồ Nguyệt Thiền.



Hồ Nguyệt Thiên ngừng tại độ cao hơn mười thước, đặt mình trong vòng vây, quả thực tình cảnh của nàng vô cùng nguy hiểm.



Chẳng qua, Hồ Nguyệt Thiền hiện tại không phải Hồ Nguyệt Thiền trước đây.



Bảo Thư Thuẫn Nhất Hoành, Hồ Nguyệt Thiền ẩn núp dưới thuẫn rộng lớn, sau

đó ngón chân nhẹ nhàng xoay chuyển, thân thể xẹt qua vẽ lên một đạo hình cầu uyển chuyển, ám khí nhất thời bị cản xuống phía dưới. Ám khí do Lực Sĩ cấp Nguyện Tố Lực phóng ra, tựa như tiễn cường đại bắn ra, nhưng lực đạo mạnh như thế này, bắn tới Bảo Thư Thuẫn Nhất Hoành, ngay cả một tia hoa ngân đặc trưng cũng không lưu lại!



- Muốn lấy người đông thế mạnh khi dễ một mình ta sao? Ngần đấy người các ngươi còn chưa đủ! Bách Biến Thân, xuất, chiến!



Một tiếng mỹ miệu rống lên, thân thể Lạc Dương có chút chấn động, giống như năng lượng cầu thật lớn, lực lượng thật lớn bắn về bốn phương tám

hướng, cuồng phong gào thét, cát bụi bay khắp trời!



Xuất chính là xuất ra ngoài, chiến chính là chiến đấu. Hai mệnh lệnh này hoàn toàn khác nhau.



Trong nháy mắt, một trăm Bách Biến Thân uyển chuyển xinh đẹp không rõ từ đâu

xuất hiện. Mỗi một người đều giống chân thân của Hồ Nguyệt Thiền, mặc áp giáo Lực Luyện Khí hồng nhật, cầm Quý Thuẫn và Huyễn Hồ Đao trong tay,

đằng đằng sát khí, một mảnh khí thế và vị đạo oai hùng hiên ngang. Chẳng qua, Lực Luyện Khí trên thân thể Huyễn Hồ phân thân và vũ khí Lực Luyện Khí trong tay đều do năng lượng thuần túy ngưng tụ thành, chỉ có công

hiệu đánh lừa cảm giác, không đạt được uy lực và hiệu quả giống như

chính phẩm.



Nhưng mặc dù vẻn vẹn chỉ có công dụng đánh lừa cảm giác, lại có hiệu quả vô cùng to lớn.



Trên bề mặt trăm Bảo Thư Thuẫn Nhất Hoành bạo phát quang mang, đó là mảnh

cường quang khiến người ta không thể trừng lớn mắt. Từng tấm từng tấm

Bảo Thư Thuẫn Nhất Hoành chói rọi, từng thanh từng thanh Huyễn Hồ Đao

lóe sáng, tất thảy quang mang đều đan xen hội tụ cùng một chỗ, trong

khoảnh khắc, mảnh chiến trường lớn như vậy đều bị quang mang nồng đậm

phá hư.



Đám thị vệ tinh nhuệ của Lạc Dương bị Bảo Thư Thuẫn Nhất

Hoành phản chiếu khiến kẻ nào kẻ lấy đều trở tay không kịp, nhưng đợi

tới khi bọn họ thích ứng với hoàn cảnh, bọn họ đã bị trăm Huyễn Hồ vây

đánh.



Thực sự, theo như lời Hồ Nguyệt Thiền nói, chỉ có ngần ấy người muốn bao vây nàng, thực sự vẫn chưa đủ.



Với tư cách là đại sư vĩ đại phụ trợ chiến đấu, bản thân mang theo một trăm chiến sĩ không thể nào giết được, hơn mười lực sĩ Cấp Nguyên Tố làm sao có thể bao vây nàng?



Nàng không tấn công người khác đã rất nể tình!



Dưới chân khẽ động, ngay lập tức một trăm Huyễn Hồ phân thân và hơn mười thị vệ Lực Sĩ cấp Nguyên Tố Lực tạo thành một đoàn, dưới chân Hồ Nguyệt

Thiền khẽ động, thân thể đứng trên hư không đột nhiên lao về phía Lạc

Dương. Cánh tay trắng như tuyết vừa nhấc lên, bạo khởi Huyễn Hồ Đao, một đao chém xuống Lạc Dương phía dưới.



Lạc Dương lúc này đang ngơ ngẩn cười cười đấu với một Huyễn Hồ phân thân.



Trên thực tế, không chỉ có Lạc Dương như vậy, mười thị vệ tinh nhuệ của hắn

cũng như vậy. Vốn Bách Biến Thân chính là một đại trận mị hoặc vô cùng

cường đại, phối hợp với Huyễn Hồ Chi Hương, cộng thêm thanh quang muôn

hình muôn vẻ, bọn họ sao có thể không bị mị hoặc rồi tiến sâu vào ảo

cảnh.



Từng người từng người đối chiến với Huyễn Hồ phân thân, đều cho rằng chính mình đang chiến đấu với Hồ Nguyệt Thiền thực sự, tất
Nhìn hình dạng Trư Hoàng thản nhiên như không, Hồ Nguyệt Thiền cảm thấy thực sự đau đầu.



- Ngươi muốn giết nam nhân của ta, lẽ nào ngươi không biết bên cạnh hắn

có bao nhiều người sao? Ta thật lòng khuyên ngươi một câu, hãy vứt bỏ ý

niệm này ra khỏi đầu, hãy làm vua sát thủ bình thường đi, đừng nên mang

tính mệnh vứt vào đấy, dù sao, ngươi tuy cường đại, nhưng với lực lượng

của một mình ngươi, ngươi không có cách đắc thủ.



Sau khi trầm mặc thời gian ngắn, Hồ Nguyệt Thiền lại nói. Cho dù muốn chạy trốn, nhưng

nhân lúc hắn chưa làm khó dễ, nàng vẫn muốn moi lấy chút tin tức có giá

trị.



Trư Hoàng cười nói:



- Ha ha, tiểu hồ ly tinh ngươi

thật thú vị, muốn lấy tin tức từ miệng lão trư ta nói ra chính hữu giúp

đỡ sao? Ngươi còn quá non nớt. Lúc đó gã Tư Ba Quốc kia ám sát, ta ngay

trong đoàn người quan sát, nếu như Phó Thư Bảo không thụ thương, dĩ

nhiên với thực lực hiện tại của hắn, cộng thêm nhiều người giúp đỡ như

vậy, ta thực sự không có biện pháp bắt được hắn, chỉ có điều, hắn đã bị

thương, muốn giết hắn dễ như trở bàn tay.



Trong lòng Hồ Nguyệt Thiền âm thầm nói:



- Đầu heo này có thể có được danh hiệu vua sát thủ, khẳng định giảo hoạt

âm hiểm vô cùng, muốn đoạt được tin tức có giá trị gì đó trong miệng

hắn, hiển nhiên là không thể, ta phải nghĩ biện pháp thoát thân.



- Tiểu hồ ly tinh, ngươi nghĩ làm thế nào để thoát thân sao?



Trư Hoàng cười nói:



- Ta khuyên ngươi mau chóng từ bỏ ý nghĩ này đi, tuy rằng Hoan Nhạc Vân

của ngươi rất nhanh, nhưng nhiều nhất tốc độ cũng chỉ bằng đôi cánh rực

lửa của ta, nhưng ngươi phải biết rằng, khi ngươi nhích người, ít nhất

ta đã có mười phần nắm chắc, ta hiện tại cho ngươi thời gian mười giây

suy nghĩ, theo ta hay gã họ Phó kia, một, hai, ba...



- Làm sao bây giờ? Vốn đánh lén La Dương, không ngờ nửa đường gặp phải gã đầu heo, thực sự xiu xẻo.



Sắc mặt Hồ Nguyệt Thiền trở nên ngưng đọng. Nàng lại cân nhắc lại, nàng có

thể đạt được tốc độ chạy trốn ngang với tốc độ của Trư Hoàng, nếu như

đối phương thấy nàng dịch chuyển liền xuất thủ trước, nàng không sở hữu

tốc độ như Phó Thư Bảo khẳng định không thể chạy thoát.



Hoan Nhạc Vân của nàng mặc dù có diệu pháp của Phó Thư Bảo tăng thêm lực lượng,

tốc độ liên tục được đề thăng gấp đôi, chẳng qua cũng chỉ nhanh hơn một

chút so với đôi cánh lực lượng bình thường mà thôi, vẫn còn kém xa tốc

độ của Phó Thư Bảo. Hơn nữa thời gian rèn luyện cũng không dài, sử dùng

còn khiếm khuyết chưa thành thạo, các nhân tố này đều rất bất lợi.



- Năm, sáu, bảy...



Khuôn mặt Trư Hoàng toát lên vẻ dâm tà, cười cười nhìn Hồ Nguyệt Thiền, nhãn

thần tràn đầy tự tin và tham lam, tựa hộ như muốn ăn tươi nuốt sống đại

tiệc mỹ sắc cực phẩm Hồ Nguyệt Thiền.