Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 411 : Nói lời không giữ lời

Ngày đăng: 14:26 18/04/20


Tại Vô Thủy Sa Mạc mênh mông, một cột sa thạch trụ thật lớn dựng đứng kéo dài về phía bầu trời giống như muôn vàn ngọn núi cao trùng điệp hiểm trở. Đứng trên đỉnh sa thạch trụ, có thể mơ hồ nhìn thấy Hậu Thổ Thành phía xa xa. Độ cao như vậy, hình dạng quỷ dị như vậy, không phải lực lượng thiên nhiên có thể tạo lên, mà là Luyện Lực Sĩ tạo lên.



Lạc Dương sau thời gian dài đã tỉnh dậy, bỗng chốc mở mắt liền thấy một người béo như lợn, hình dạng lại càng giống lợn.



Trên thế giới này chỉ có một nhân vật như vậy được tôn vinh, đó chính là tông chủ Tử Đảo Mật Nhân Xã, Trư Hoàng. Một vương giả đến từ thế giới sát thủ. Giờ khắc này, hắn trừng mắt đôi mắt to tròn bình tĩnh nhìn về phía Lạc Dương.



- Ngươi...Ngươi là ai?



Kinh ngạc sửng sốt một chút, Lạc Dương bừng tĩnh trở lại. Hắn nhớ rất rõ ràng, hắn mang theo hơn mười thị vệ tinh nhuệ từ Hổ Uy Bảo, chuẩn bị chạy trốn qua Vô Thủy Sa Mạc quay vòng về Anh Thạch Thành, kết quả gặp phải hồ ly tinh, vì vậy giao thủ. Lại không ngờ, lúc này mở mắt, không ngờ là một nhân trư đứng bên cạnh hắn, đâu phải hồ ly tinh xinh đẹp kia?



- Ta là ai? Hỏi rất có trình độ.



Trư Hoàng cười nói:



- Ngươi có thể coi ta là người cứu tính mệnh ngươi.



- Hóa ra ngươi đã cứu ta.



Lạc Dương hồi tưởng vài hình tượng then chốt nhất, hắn liền nhớ rõ lúc đó hắn bị hồ ly tinh mê hoặc và đang chiến đấu cùng một số Huyễn Hồ phân thân.



- Ôi, ngay cả một câu tạ ơn đơn giản ngươi cũng không có, xem như Lạc Dương công tử ngươi báo đáp ân cứu mạng sao?



Trên mặt Trư Hoàng vẫn lộ rõ dáng vẻ tươi cười như trước.



- Đương nhiên không phải, Lạc Dương ta thích nhất kết giao với tiền bối sở hữu lực lượng tu vi cao cường, ngươi cứu mạng ta, ta tự nhiên không bạc đãi ngươi, tiền tài mỹ nữ ta đều cho ngươi, chỉ có điều, chờ ta trở lại Anh Thạch Thành mới có thể cho ngươi à.



Lạc Dương hào sảng nói. Thu phục nhân tâm, tự nhiên hắn có phong các của chính hắn, chẳng qua lần này hắn chỉ là ngồi bấm bàn tính mà thôi.



- Ha ha ha...



- Tiền bối cười cái gì? Ta đường đường là thiếu gia của quân đoàn trưởng quân đoàn Hổ Chấn Thiên, ta nói chuyện tuyệt đối chắc chắn, chỉ cần ngươi mang ta an toàn tới giải đất Anh Thạch Thành, muốn gì ta đều cho ngươi, nếu như ngươi có thể giết chết Phó Thư Bảo, vậy là ngươi có thể lập đại công, tiền bối sở hữu thân thủ như vậy, hơn nữa lại có công lao, cha ta nhất định sẽ trọng dụng ngươi, tùy ý cho ngươi ngồi vào vị trí đại tướng quân thống lĩnh vạn quân, thậm chí rất có thể ngồi vào vị trí phó quân đoàn trưởng.



Lạc Dương hầu như bán đại hạ giá chức quan, tung ra từng chức từng chức để Trư Hoàng gặm nhấm.



Trư Hoàng thở dài, chậm rãi nói:



- Lão tử nghĩ ngươi là một nhân vật, lại không ngờ ngươi là loại ma cà bông, mở miệng là cha ngươi, ngậm miệng là cha ngươi, cuộc đời lão tử hận nhất loại người dựa vào cha hắn có chút quyền lực, tựa như diễu võ dương oai! Cha ngươi là quân đoàn trưởng quân đoàn uy phong rất uy phong sao? Xách giày cho lão tử cũng không xứng, chỉ cần tâm tình lão tử mất hứng, thoáng mở miệng, đầu hắn sẽ lìa khỏi cổ!



- Tiền bối, tuy rằng ngươi là ân nhân cứu mạng ta, nhưng ngươi nói lời này, ta không thích nghe.



Lạc Dương có chút phẫn nộ, cuộc đời này hắn coi trọng nhất là một phần quyền lực trong tay cha hắn, bây giờ có người nói đó là quyền lực rắm chó, không đáng một xu, hắn đâu có thể chịu đựng được.



- Ngươi mất hứng?


Đứng ở trên cao nhìn về phía xa xa, Phó Thư Bảo có chút suy nghĩ nói. Đời người khổ cực, hành lạc thì sẽ hành lạc, khi cuộc vui trôi qua, lại phải thu thập tâm tinh làm chuyện chính mình cần làm.



Hồ Nguyệt Thiền thản nhiên nói:



- Một loại linh tài cực phẩm sau cùng đó chính là Vân Nê Thổ Đậu.



- Vân Nê Thổ Đậu?



Phó Thư Bảo nghĩ tới chính mình ăn rau, ăn thổ đậu...Cảm giác vô cùng hoang đường. Năm loại linh tài cực phẩm, liên quan tới năm loại nguyên tố tinh túy, lại không ngờ, linh tài cực phẩm sau cùng là nguyên tố thổ không ngờ lại có cái tên khôi hài như vậy.



Hồ Nguyệt Thiền biết trong lòng Phó Thư Bảo nghĩ tới cái gì, nàng kinh động nói:



- Vân Nê Thổ Đậu này ẩn sâu trong lòng đất, nó di chuyển rấ nhanh, cho nên độ khó đạt được nó, tuyệt đối không kém Ác Độc Chi Hoa chúng ta đạt được tại Hoàng Kim Thành.



- Ẩn sâu trong lòng đất, ngược lại rất thích hợp với nguyên tố thổ, có thể di động rất nhanh là điều có thể dễ hiểu, đến lúc đó chúng ta sẽ nghĩ biện pháp, như vậy, Vân Nê Thổ Đậu rốt cuộc ở nơi nào?



Phó Thư Bảo hỏi.



Hồ Nguyệt Thiền cười cười:



- Vân Nê Thổ Đậu này có thể ở rất xa, hơn nữa, e là sợ ngươi không nguyện ý tới.



Phó Thư Bảo kỳ quái nói:



- Còn có nơi phức tạp hơn Hoàng Kim Thành sao? Ta nói cho nàng biết, thế giới này, còn chưa tìm thấy nơi nào ta không thể đi, nàng hãy nói ra, xem ta có thể đi hay không.



- Nơi này tại Tây Châu Thánh Đóa Lan Quốc, thánh địa Thập Tự Sơn.



Hồ Nguyệt Thiền nói tới một địa day, lập tức lại bổ sung nói:



- Khoảng cách tới Vương Thành Kim Lan Thành Thánh Đóa Lan Quốc không phải quá xa, nếu như Luyện Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng Lực sở hữu đôi cánh lực lượng, chỉ mất nửa ngày là có thể bay tới.



Thời gian chưa tới nửa ngày cũng là khoảng thời gian không quá lâu, thực sự nơi đó rất gần.



- Địa phương kia à...



Phó Thư Bảo cười gượng hai tiếng, thần sắc tự nhiên và hào sảng.



Hồ Nguyệt Thiền cười nói:



- Ta biết ngươi có loại phản ứng này, khà khà, Thánh Đóa Lan Quốc tại Tây Châu là đại quốc giống như Tú Quốc, Dật Hương Công chủ Chi Ni Nhã tại Tây Châu là nhân vật danh chấn thiên hạ giống như thánh nữ, giống như thần linh, thật nhiều người kính ngưỡng và sùng bái, còn có rất nhiều con cháu, thậm chí quốc vương quốc gia nào đó phỏng chừng đều đoán được tâm trí của nàng, ngược lại, vưu vật này được cất dấu tại Hậu Thổ Thành của ngươi, một nơi hoang dã. Ngươi đi tới Tây Châu, người muốn lấy mạng ngươi, e là dài tới vài trăm dặm.



Phó Thư Bảo cười gượng biến thành cười khổ. Hắn vô cùng rõ ràng, Dật Hương Công chủ Chi Ni Nhã trời sinh mang theo mùi thêm kỳ lạ, vưu vật như vậy, khẳng định có không ít người thầm mến nàng, hiểu rõ về nàng. Bây giờ đóa hoa tươi đã bị hắn hái, người ta không muốn tính sổ với hắn mới là lại. Đối với quý tộc vương quốc tại Tây Châu này mà nói, phái quân đội tới giết hắn cũng là điều rất có thể xảy ra. Như vậy, người muốn giết hắn xếp thành hàng dài trăm dặm, kỳ thực không khoa trương.