Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 439 : Vương Hậu mỹ lệ

Ngày đăng: 14:27 18/04/20


Lập tức tiến hành luyện hóa nguyên tố thổ tinh túy. Linh năng nguyên tố

thổ khổng lồ giống như thủy triều dũng mãnh tiến nhập thế giới bên trong thân thể Phó Thư Bảo. Bộ phận dư thừa lưu lại truyển tới thân thể Hồ

Nguyệt Thiền, tiến nhập lực đan Hồ Tộc của nàng.



Đây là hình thức luyện hóa tuyệt diệu, Phó Thư Bảo và Hồ Nguyệt Thiền đã nhiều lần trải

nghiệm thực tiễn, lần này tự nhiên thành thạo dễ làm.



Phi thường

quỷ dị, lúc này đây luyện hóa nguyên tố thổ tinh túy, nguyên tố hỏa ngũ

sắc nguyên tố thổ hoàng nâu còn sót lại từ từ giảm dần, biên độ khiến

người ta phải hoài nghi, một khi Phó Thư Bảo luyện hóa hoàn tất, nó sẽ

hoàn toàn tiêu thất, có lẽ luyện thành một tia rất nhỏ.



Chuyện này sớm nằm trong dự liệu của Phó Thư Bảo.



Bỏ cặn bã, bảo tồn tinh hoa.



Mỗi một loại nguyên tố tinh túy sẽ rèn luyện linh năng giống với tính chất

của nó, một khi Phó Thư Bảo luyện hóa năm loại nguyên tố tinh túy,

nguyên tố hỏa ngũ sắc trong tay hắn sẽ đạt được cảnh giới khó có thể

tưởng tượng!



Vân Nê Thổ Đậu đã tới tay, ngày này cũng không quá mức xa xôi.



o0o



- Cái gì? Ngươi đã chiếm được Vân Nê Thổ Đậu?



Nghe Phó Thư Bảo nói rõ chuyện đã trải qua, Chi Ni Nhã khó tin há miệng nói. Lần này hành trình tới Thánh Đóa Lan Quốc, nàng đã biết mục đích chính

của Phó Thư Bảo, thế nhưng, nàng nghĩ chuyện như vậy phi thường trắc

trở, nhưng Phó Thư Bảo vừa đi một hồi, hắn đã nói thành công, còn lấy

Vân Nê Thổ Đậu ra cho nàng xem, chuyện này nàng làm sao có thể không

phục chứ.



- Cho nên, ta lần này tới đây, gọi nàng cùng rời khỏi Thánh Lan Thành, quay về Tú Quốc.



Phó Thư Bảo bỏ Vân Nê Thổ Đậu ra một chút, sau đó thu hồi trở lại. Trong

Thánh Lan Cung, cao thủ nhiều như mây, hắn không muốn bảo vật như vậy bị phát hiện.



- Thế nhưng...



Chi Ni Nhã vào lúc này muốn nói lại thôi, bộ dáng rất khó xử.



- Thế nào? Nàng không muốn trở về cùng ta?



Trong lòng Phó Thư Bảo khẽ trầm xuống, bởi nếu như vậy, hắn thà rằng không có Vân Nê Thổ Đậu. Đối với hắn mà nói, nếu như lúc này hắn phải lựa chọn

mỹ nhân tuyệt thế Chi Ni Nhã và Vân Nê Thổ Đậu, hắn tình nguyện chọn Chi Ni Nhã, tuyệt đối không phải Vân Nê Thổ Đậu.



Hồ Nguyệt Thiền ở bên cạnh nhìn, sắc mặt không chút thay đổi, nhưng trong lòng lại nói:



- Không phải ngươi không có nữ nhân, nàng không trở về thì thôi, thật là kẻ đa tình.



- Ta làm sao không muốn trở về cùng ngươi? Lòng ta nghìn vạn lần nguyện

ý, thế nhưng Phụ Vương ta trước đó ra lệnh, không cho phép ta tự ý rời

cung, chút nữa còn mang ta tới bái kiến mẫu hậu, ta đang lo lắng làm sao có thể ứng phó chuyện này.



Tình thế khó xử, trong lòng ủy khuất, trong đôi mắt đẹp của Chi Ni Nhã nổi lên hàng nước mắt lưng tròng, bộ

dáng tựa hồ sẽ ngã nhào ngay trước mắt.



Trong lòng Hồ Nguyệt Thiền thở dài, âm thầm nói:



- Aizzz, sử dụng chiêu này, nam nhân họ Phó ngu ngốc kia sẽ không có năng lực chống lại, aizzz, ở lại Thánh Lan Cung, không biết phát sinh bao

nhiêu chuyện phiền toái...



- Nếu nói như vậy, ta và nàng tới gặp mẫu hậu nàng, tốt xấu ta cũng là con rể, không thể thất lễ rời đi?



Phó Thư Bảo phản ứng, hoàn toàn không nằm ngoài dự liệu của Hồ Nguyệt Thiền.



Chi Ni Nhã nói:



- Chuyện này không cần ngươi nói, Phụ Vương nói, lần này ta bái kiến mẫu hậu nhất định phải mang ngươi theo.
Lúc này trong lòng Phó Thư Bảo có chủ ý, cười nói:



- Aizzz, ta khiêm tốn, các ngươi lại ép bức ta, được rồi, ta triệt để bạo phát một lần vì Chi Ni Nhã, ta chữa khỏi bệnh cho Vương Hậu, chỉ là,

chữa khỏi bệnh cho Vương Hậu, ta có một yêu cầu duy nhất đó chính là

muốn dẫn Chi Ni Nhã đi.



Vậy xem như khiêm tốn?



Thánh Lan Vương và Thác Nạp Sâm nhất thời kích động thổ huyết.



o0o



Trên hành lang, Quốc Vương và Quốc Sư Thánh Đóa Lan Quốc ngơ ngác nhìn cửa

phòng trước mắt đóng chặt, tâm tình vô cùng hỗn loạn. Chi Ni Nhã toàn

thân tản ra mùi hương kỳ dị đứng bên cạnh hai lão nam nhân, bộ dáng vô

cùng căng thẳng, lá cỏ xanh trong tay nàng sớm đã lặn thành một khối

hình tròn.



Phó Thư Bảo lần này chữa bệnh cứu người thành công, liên quan tới hạnh phúc cả đời của nàng, nàng sao có thể không hồi hộp?



Đối với Thánh Lan Vương mà nói, hắn căn bản không tin Phó Thư Bảo có thể

chữa khỏi bệnh giúp Vương Hậu hắn thương yêu, nhưng nể mặt Chi Ni Nhã,

lại không cự tuyệt yêu cầu của Phó Thư Bảo để hắn một mình chữa bệnh cho Vương Hậu, cho nên mới mang theo Quốc Sư và Chi Ni Nhã đứng ngây ngốc

đợi ngoài cửa.



Thời gian một bữa cơm.



- Quốc Sư, tiểu tử kia xảy ra chuyện gì? Tại sao lâu như vậy?



Thánh Lan Vương thực sự không thể kiên nhẫn.



Thác Nạp Sâm khiêm tốn nói:



- Bệ hạ, chờ thêm chút nữa, ta hiểu rõ đối với tiểu tử Phó Thư Bảo này,

thuận miệng nói khoác lác là chuyện rất bình thường, nhưng năng lực làm

việc cũng rất mạnh, nói không chừng thực sự có thể thành công.



- Hắn thành công?



Thánh Lan Vương không tự chủ được nhìn Chi Ni Nhã cúi đầu tự hỏi, trong lòng

vô cùng phức tạp, hắn đồng ý với Phó Thư Bảo, nếu như Phó Thư Bảo chữa

khỏi bệnh giúp Vương Hậu, hắn cho phép Phó Thư Bảo mang theo Chi Ni Nhã

rời khỏi Thánh Đóa Lan Quốc, như vậy, hắn vẫn mất đi một trong hai nữ

nhân quan trọng nhất.



Vương Hậu và nữ nhi, chọn một trong hai, đề tài lựa chọn như vậy thực sự rất khó.



Nhưng từ xưa vua không nói chơi, một khi Phó Thư Bảo thực sự thành công, hắn

sẽ không thể ngăn cản Phó Thư Bảo mang Chi Ni Nhã đi, trừ phi, hắn quyết tâm giết người diệt khẩu. Chẳng qua, nói vậy, hắn tin tưởng hắn vẫn mất đi nữ nhi của hắn, bởi Chi Ni Nhã kia sẽ hận hắn cả đời.



Đối với Phó Thư Bảo mà nói, ba người chờ đợi ngoài cửa tuyệt không quan trọng.



Ngược lại y phục trên thân thể nhạc mẫu đã bị hắn lột sạch, thân không mảnh

vải che đậy nằm trên giường. Thế nhưng, lúc này đây, Phó Thư Bảo thực sự không chút tâm tư hèn mọn, thậm chí, ngay cả một điểm ánh mắt sắc tình

cũng không có. Hắn làm như vậy, chỉ vì muốn triệt để điều tra bệnh tình

Vương Hậu Cơ Ni Tạp.



Trước kia, không một danh y nào có can đảm

làm như vậy, thậm chí ngay cả bắt mạch cánh tay đều cần Thánh Lan Vương

ân chuẩn, đương nhiên, người sau đó chưa từng có ân chuẩn này. Những

thần y đáng thương này, không có y thuật tuyệt thế, lại chỉ cầm một cây

hồng tuyết đặt trên cổ tay Vương Hậu Ti Nạp Cơ, dựa vào huyết mạch rung

động yếu ớt phán đoán bệnh tình, tình huống như vậy, có thể chuẩn đoán

bệnh tình chân chính mới là lạ.



Tất cả danh y, thần y không ai

dám lớn mật như Phó Thư Bảo bây giờ, không chỉ có thể bắt mạch chuẩn

đoán, còn cởi sạch đồ trên thân thể Vương Hậu, kiểm tra không xót chỗ

nào.