Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 462 : Khởi nguyên chi thụ (1)

Ngày đăng: 14:27 18/04/20


Gần như chỉ mới nhìn thấy một cái tấm chắn như vậy, trong lòng Phó Thư

Bảo nhất thời đại động, đã đoán được thân phận của người đến:



-

Thanh âm của nữ nhân, lại có thực lực quỷ thần khó lường như thế, Luyện

Lực Khí đến từ Thời đại Khởi Nguyên… Chẳng lẽ chính là người đứng đầu

trong Tứ Đại Lý Sự của Hội sở Luyện Lực sĩ Đế Quốc, Mặc Lan Lý Sự đã

đến?



Một đạo thân ảnh lam nhạt đột nhiên xuất hiện bên trong hư

không. Sự xuất hiện của nàng, phảng phất như là trực tiếp xé mở thiên

mạc hư vô, từ trên địa phương hư vô mờ mịt mà bước ra, xuất hiện trước

mắt mọi người.



Dáng người nóng bỏng, một chút cũng không hề thua

kém Hồ Nguyệt Thiền, khuôn mặt xinh đẹp tú mỹ, một chút cũng không hề

thua kém Chi Ni Nhã cùng với Độc Âm Nhi. Nhìn qua, nàng tựa hồ như là

tồn tại chỉnh hợp hết thảy sự tốt đẹp nhất của nữ nhân trên thế gian, là một nữ nhân hoàn mỹ không thể nào tìm ra chút tỳ vết nào vậy.



Phó Thư Bảo đoán một chút cũng không có sai, người mới tới, chính là người

có thực lực lợi hại nhất trong Tứ Đại Lý Sự của Hội sở Luyện Lực sĩ Đế

Quốc, Mặc Lan Lý Sự!



Cánh tay trắng muốt như ngó sen nhẹ nhàng

phất ra, tấm chắn Luyện Lực Khí kia liền tự động bay ngược trở về trong

tay của nàng, cảm giác nặng nề như núi nhất thời tiêu thất.



Bên

trên đầu vai của Mặc Lan Lý Sự giắt một thanh trường kiếm, cũng không có trang sức bảo thạch lóng lánh, cũng không có những phụ tùng xa xỉ như

là dây kim tuyến này nọ, gần như chỉ có một tấm vải màu lam bình thường

quấn lấy chuôi kiếm mà thôi, nhìn qua bình đạm nhẹ nhàng như vậy. Nhưng

mà chỉ một thanh trường kiếm nhìn qua nhẹ nhàng bình đạm như thế này,

hắn lại khiến cho người ta có một loại cảm giác túc sát trang nghiêm vô

cùng. Một loại khí chất như vậy, chính là khí chất của vương giả. Sự tồn tại của nó, chính là sự tồn tại Vương giả trong các loại kiếm!



Không hề nghi ngờ, một thanh trường kiếm nhìn bề ngoài bình đạm nhẹ nhàng như vậy, cũng là một thanh vũ khí Luyện Lực Khí đến từ Thời đại Khởi

Nguyên. Phẩm chất của nó cùng với cái tấm chắn Luyện Lực Khí vừa rồi hẳn là cũng giống nhau.



- Mặc Lan Lý Sự, chẳng lẽ ngươi muốn ngăn cản ta giết chết tên tiểu tử này hay sao?



Diệt Luân Lý Sự cũng không có tiếp tục công kích, mà chỉ là lạnh lùng nhìn

về phía Mặc Lan Lý Sự vừa mới chặn lại một kích của mình kia.



Mặc Lan Lý Sự thản nhiên cười nói:



- Giữa các ngươi có ân oán gì, ta cũng mặc kệ, nhưng mà tiểu tử này chính là đại biểu cho Vương thất Thánh Lan Quốc đến tham gia Đại hội Luyện

Lực sĩ Thế giới, ta cũng nhận được thư thỉnh cầu của Tha Na Sâm tiền

bối, hắn nhờ ta tạm thời bảo hộ sự an toàn của tiểu tử này, cấp cho hắn

một cơ hội công bằng tham gia Đại hội Luyện Lực sĩ Thế giới. Hiện tại

tuy rằng Tha Na Sâm cũng không còn là thành viên của chúng ta nữa, nhưng mà thân là tiền bối, lời thỉnh cầu như vậy thật không chút quá phận.

Cho nên, trong lúc Đại hội Luyện Lực sĩ Thế giới diễn ra, Diệt Luân Lý

Sự, ngươi không được phép giết tên tiểu tử này!



Mở miệng tiểu tử

này, ngậm miệng tiểu tử này, ánh mắt Phó Thư Bảo nhìn lên Mặc Lan Lý Sự

đang phiêu phù trên thiên không kia, trong lòng tràn ngập sự bất mãn.

Hắn nghĩ muốn từ dưới nhìn lên thấy được màu sắc quần lót của Mặc Lan Lý Sự, nhưng mà cái ý tưởng đê tiện này quả thật không thể thực hiện được. Bên trên thiên không tuy rằng gió thổi cường hãn, nhưng mà bộ váy màu

lam của Mặc Lan Lý Sự lại vô cùng ổn định, bất luận gió thổi như thế nào đi chăng nữa, thậm chí một tia khe hở cũng không chút lộ ra.



Chẳng qua, tình huống trước mắt, sự an toàn là khẳng định rồi. Bao gồm cả Phó Thư Bảo trong đó, tất cả những người đã bị sự công kích của Diệt Luân


- Cái gì?



Phó Thư Bảo nhất thời sững sờ tại đương trường.



Kỷ nguyên của Thời đại Khởi Nguyên, một năm chính là một trăm năm của hiện tại. Nếu suy tính như thế, hơn trăm năm Kỷ nguyên trước đây, cũng chính là thời đại mà Thời đại Khởi Nguyên bị tiêu diệt! Đó cũng chính là muốn nói, từ đó cho đến nay, căn bản là chưa từng có một Luyện Lực sĩ nào đạt đến tiêu chuẩn có thể khiến cho Tiếp Dẫn Chi Thuyền xuất hiện!



- Không cần phải ngạc nhiên như vậy! Chúng ta đi vào thôi! Hiện tại bên trong đã rất náo nhiệt rồi!



Mặc Lan Lý Sự cũng không tiếp tục giải thích gì, chỉ là triển khai Lực Lượng Chi Dực, nhanh chóng bay thẳng về phía thành trì phế tích ở phía đường chân trời kia.



- Giá! Giá!



Phó Thư Bảo đang cưỡi trên lưng trâu nhất thời mạnh mẽ thúc vào bụng trâu một cái. Con trâu dưới chân hắn kêu lên một tiếng, sau đó cũng nhanh chân phóng chạy về phía trước.



Sau lưng Phó Thư Bảo, đội ngũ hơn năm ngàn người kia cũng nhanh chóng chạy theo. Rất nhanh, Phó Thư Bảo vốn dĩ đang xông lên trước nhất của đội ngũ cũng đã bị tụt dần về phía sau, càng ngày càng lùi dần về phía sau, cuối cùng thế nhưng lại xuất hiện ở sau cùng của đội ngũ.



Một cái thành trì khổng lồ đồ sộ như vậy, tới khi đến gần mới phát hiện ra, kỳ thật đã tràn ngập vết tích của thời gian. Gạch đá của tường thành bị phong hóa thập phần nghiêm trọng. Có một vài khối gạch đá bề mặt đã rơi lõm xuống, không ngừng rơi ra những vụn đá. Nhìn qua giống hệt như là một người đàn bà luống tuổi, trang điểm quá đậm để che đi vết tích thời gian, thế nhưng bởi vì làm việc ngoài trời, phơi nắng phơi mưa, khiến cho son phấn cứ từng tầng từng tầng mà rơi xuống, đầy vẻ loang lỗ.



Cái cửa thành đã từng vô cùng dày nặng hiện tại đã không còn tồn tại nữa. Trình độ rộng mở của cửa thành có thể để cho hơn trăm người dàn hàng ngang cùng tiến vào. Trên các con đường đều bị một tầng cát vàng bao phủ, vô số những dấu chân hỗn độn trải đầy trên mặt đất, giống như là có hàng ngàn hàng vạn con mèo con chân phủ đầu màu nước, không ngừng chạy loạn trên một tấm giấy trắng nào đó, trong lúc vô tình đã liền hoàn thành nên một bức tranh trừu tượng tuyệt thế. Cái loại tình huống này, quả thật đúng như lời của Mặc Lan Lý Sự, cái Di Vong Chi Khư này hiển nhiên đã trở nên rất náo nhiệt.



Dọc theo hai bên đường đi vào, những tòa kiến trúc hai bên đường đã bị tàn phá không chịu nổi. Cũng không thể nhìn thấy các loại phòng xá xây dựng bằng gỗ, đất, cỏ này nọ, có thể đứng sừng sững hàng vạn năm như vậy, cũng chỉ có các loại phòng ốc xây dựng bằng đá tảng mà thôi.



Dưới sự dẫn dắt của Mặc Lan Lý Sự, Phó Thư Bảo cùng với đội ngũ của hắn đi vòng quanh qua hơn mười con đường mà ngay cả một bóng người cũng không nhìn thấy, cuối cùng đã đi tới ngay dưới chân của gốc Khởi Nguyên Chi Thụ cao lớn ngập trời kia. Kỳ thật, không có sự dẫn dắt của Mặc Lan Lý Sự, với sự tồn tại bắt mắt của Khởi Nguyên Chi Thụ, đám người Phó Thư Bảo cho dù không có biết đường, cũng rất nhanh có thể tìm ra được.



Đứng trên đỉnh đồi cát từ xa nhìn về phía Khởi Nguyên Chi Thụ, nó đã là một sự tồn tại cực kỳ nguy nga tráng lệ rồi. Nhưng mà khi đi tới dưới chân của nó, Phó Thư Bảo mới phát giác ra, nhân loại ở dưới chân của nó nhỏ bé đến mức nào a. Với thể tích của hắn, đứng dưới chân của Khởi Nguyên Chi Thụ, không thể nghi ngờ gì đó chính là một con kiến đứng trước mặt một gốc cổ thụ!



Địa phương mà Khởi Nguyên Chi Thụ sinh trưởng chính là một địa phương cực kỳ trống trải. Khoảng cách hơn vạn thước xung quanh nó cũng không có bất cứ kiến trúc nào tồn tại cả. Mặt đất bên dưới vẫn như trước bị một tầng cát vàng vùi lấp. Nhưng mà ở một vài địa phương vẫn như cũ có thể nhìn thấy những gốc rễ cây to lớn nhô lên khỏi mặt đất, kéo dài sinh trưởng ra xung quanh.



Cái bãi cát rộng lớn này có thể xem như là một cái quảng trường lớn, che phủ đầy những dấu chân. Các Luyện Lực sĩ đến từ khắp các nơi trên thế giới cũng đều đã lựa chọn những vị trí thích hợp mà dựng trại ổn định. Giữa các thế lực cũng đều phân chia vị trí vô cùng rõ ràng. Đại khái quan sát một chút, những người tụ tập trên quảng trường cũng với xung quanh đó, tuyệt đối cũng hơn ba, bốn vạn người. Mà trong đám người này, Phó Thư Bảo tuyệt đối là người mang theo tùy tùng nhiều nhất. Những người còn lại xa xa cũng đều không có được đại bút tích giống như hắn vậy.



Chẳng qua, nếu như Thiên Không Kỵ sĩ đoàn của Tư Thản Sâm mà không bị tiêu diệt mà nói, thì người của Tư Thản Sâm mang đến hẳn là nhiều nhất mới đúng. Đổi một góc độ khác mà đánh giá chuyện tình này, nếu như không phải biết rõ ràng là sẽ có một trận đánh ác liệt xảy ra, Phó Thư Bảo kỳ thật cũng không muốn mang theo nhiều người như vậy đến đây, về phần Tư Thản Sâm, đó cũng là đồng dạng.



- Một gốc Khởi Nguyên Chi Thụ khổng lồ như vậy, ngay cả chuyện nó sinh ra đã là một mê đề khó có thể phá giải rồi. Mà hạng mục thi đấu cuối cùng, cũng là hạng mục quan trọng nhất của Hội sở Luyện Lực sĩ Đế quốc đưa ra kia, không ngờ lại là khiến cho nó phải sống lại, cành lá xum xuê. Những bí mật sau lưng nó càng khó có thể biết hết được. Chẳng qua, ta tin tưởng rằng, những cái bí mật này cuối cùng cũng có một ngày sẽ được phá giải!



Nhìn lên gốc đại thụ cao lớn gần như tiến nhập trời xanh kia, trong lòng Phó Thư Bảo lại dâng lên một trận cảm khái.



Dưới sự chỉ thị của Phó Thư Bảo, Bách nhân đội Hồ Tộc, Chiến đội Độc Lang Tộc cùng với Quân đoàn Ngũ Nguyệt Hoa lựa chọn một địa phương trống trải hẻo lánh gần sát quảng trường tiến hành hạ trại. Cái này thật sự cũng không phải Phó Thư Bảo không muốn hợp đàn, mà chẳng qua lương thảo, nguồn nước này nọ của hắn cũng đều đựng bên trong Sinh chi Không gian Trữ vật cả, đưa vào cùng với lấy ra cũng đều không thể để người khác nhìn thấy. Ở trên cái thế giới này, Luyện Chi Trữ Vật Giới bình thường cũng đã là loại bảo vật có tiền cũng không thể mua được rồi, chứ đừng nói gì đến cái loại cao cấp như là Sinh chi Không gian Trữ vật này. Hoài bích có tội, rước lấy ánh mắt ghen tỵ của mọi người chung quy cũng không phải chuyện tốt a.



Sau khi an bày xong hết thảy mọi chuyện, Phó Thư Bảo còn cố tình xuất ra một vài vật tư, lương thảo đặt tại địa phương có thể nhìn thấy, nhằm mê hoặc người khác. Mặc Lan Lý Sự thì bị Hồ Nguyệt Thiền cùng với Độc Âm Nhi quấn quýt lấy, hỏi một vài vấn đề mà hắn không tiện hỏi. Chính vì thế nên hắn cố ý để Hồ Nguyệt Thiền cùng với Độc Âm Nhi đi hỏi. Tóm lại, hắn muốn tận lực từ trong miệng của Mặc Lan Lý Sự biết được càng nhiều thứ có giá trị. Đương nhiên, hắn cũng biết, Mặc Lan Lý Sự thủy chung cũng có giới hạn của chính nàng.



Thời điểm không có chuyện gì phải làm, Phó Thư Bảo một mình một người đi về phía Khởi Nguyên Chi Thụ. Một vài vấn đề, vẫn là cần chính mình dùng ánh mắt mà nhìn, nhìn lỗ tai mà nghe mới được.



- Phó Thư Bảo!



Một thanh âm đột nhiên từ phía sau truyền lại.



Xoay người nhìn lại, thân thể Phó Thư Bảo nhất thời có chút cứng đờ. Tầm mắt của hắn cũng dừng lại trên một khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc.



Tại một góc hơi chút khuất ở phía sau, người kêu tên của Phó Thư Bảo chính là một người mà hắn phi thường quen thuộc, mà cũng là nữ hài tử cho đến bây giờ vẫn còn duy trì một mối quan hệ phức tạp với hắn, Băng Oánh! Chính là cháu ngoại của Mạc Sầu, Đường chủ Luyện Lực Sĩ Đường Quy Vân Tông, một trong Tứ Đại Tông Phái lớn, tình nhân của tử quỷ Tú Cát!



Cái tên tử quỷ Tú Cát kia đã hóa thành tro bụi, bị thả trôi theo dòng nước, biến thành thức ăn cho cá, phân bón cho rong bèo, đã chết không thể nào sống lại nữa rồi. Trong khoảng thời gian này, Phó Thư Bảo rất ít khi nào nhớ lại chuyện này nữa. Nhưng mà thời điểm này, Băng Oánh lại một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn. Cái hình dáng động lòng người kia, ánh mắt mang đầy sự u sầu, vẫn là khiến cho hắn không kềm được nhớ đến cái gã nam nhân Tú Cát kia.



- Có lẽ, nếu như không có sự xuất hiện của ta, Băng Oánh hiện tại đã gả cho Tú Cát rồi? Biết đâu hiện tại đã là mẹ của đứa nhỏ a… Haizzz… những chuyện tình trên thế gian đúng là biến hóa vô thường!



Chỉ là một chút cảm giác thỏ chết cáo khóc, nhưng mà trong lòng Phó Thư Bảo không ngờ cũng nổi lên một tia thương hại, một chút tiếc thương.



Đương nhiên, nếu như lúc này Tú Cát đột nhiên sống lại mà nói, hắn khẳng định sẽ lại một lần nữa nghĩ cách đem đối phương giết chết, sau đó lại đốt thành tro bụi, thả trôi sông.